【 Thập Niên 60 】Tiểu Tiên Nữ

Chương 30





Đứa trẻ sáu tháng tuổi đỏ bừng khắp người, đặc biệt là khuôn mặt lúc xanh lúc tím, như thể sắp chết.

Lý Chí Cường chạy đến xem, sợ hãi lùi lại.

Nhưng nhị thẩm lại không để ý chút nào, thậm chí còn không thèm nhìn, nói hai mẹ con bọn họ là sao chổi, còn kéo con trai mình trở lại viện, đóng sầm cửa lại.

“Chết rồi thì chôn mau đi, đừng rước cái xui về nhà!” Bà ta hét lớn từ trong sân, sau đó không biết đang làm trò gì mà cứ bình bịch bình bịch.

“Bác gái, con cháu! ” Tiền Xuân Kiều chỉ có thể cầu cứu bà Lý.

Bà Lý không chút do dự đưa cả hai mẹ con về nhà, đặt Vinh Cẩm xuống trước sau đó lại múc nước giếng mát lạnh đến lau người bé gái đã bị ngạt khí từ bao giờ không rõ.

Tiền Xuân Kiều luống cuống tay chân đứng bên cạnh hỗ trợ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Vinh Cẩm ngồi trong chiếc sọt tre cạnh cửa, xung quanh là chăn bông mềm mại, cái đầu vừa đủ để nhìn thấy tình hình bên kia.


Dường như đứa trẻ đã bị ngạt khí từ lâu, cực kỳ nghiêm trọng, bà Lý bận rộn một hồi, tốt xấu gì cũng giúp vài vết bầm tím mất đi một chút.

Tiền Xuân Kiều thấy tình hình vẫn chưa ổn, cô lau nước mắt muốn đi mời lang trung trong thôn, nhưng bị bà Lý ngăn lại.

“Ông ấy lên trấn tham gia lớp bồi dưỡng nào đó rồi, cháu không tìm được đâu.

” Nếu không ban nãy bà đã cho người đi gọi.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Con bé mới được sáu tháng tuổi, còn nhỏ như vậy đã! ” Tiền Xuân Kiều ngồi trên mặt đất, che mặt buồn bã khóc.

Tuy đứa bé này là con gái, bị mẹ chồng ghét bỏ, nhưng cũng là một miếng thịt rớt từ trên người cô ấy xuống, nó cứ biến mất như vậy, trong lòng cô ấy đau như dao cắt.

Bà Lý thở dài, tiếp tục động tác chà lau trên tay, vừa quay người lại đã thấy đứa cháu bảo bối nhà mình đang ngồi trong chiếc giỏ tre nhìn bà, bên cạnh còn kẹp vài cánh hoa.

Bà Lý dừng một chút, nhìn cháu dâu đang khóc không thở nổi bên kia, sau khi do dự một hồi, cuối cùng bà thò tay vào trong ngực lấy một mảnh hoa ra.


“A a!” Dừng lại! Đó là khẩu phần ăn của cháu mà!Vinh Cẩm hét lên a a, đập cả hai tay vào chiếc giỏ tre, sau đó lại lôi một gốc bạc hà mập mạp từ đâu ra không rõ đưa cho bà Lý.

Bà Lý nhìn chằm chằm một loạt động tác của cháu gái bảo bối, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiền Xuân Kiều, phát hiện cháu dâu vẫn đang tự đau khổ bên kia, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nào, Xuân Kiều, cháu lau cho đứa trẻ trước đi, để bác đi tìm chút đồ.

” Bà Lý kéo Tiền Xuân Kiều dậy, nhét chiếc khăn vào tay cô ấy.

Tiền Xuân Kiều nức nở nghẹn ngào gật đầu, lại đi lấy nước lạnh.

Tận dụng khoảng thời gian không có Tiền Xuân Kiều ở bên, bà Lý bước vài ba bước đến gần chiếc giỏ tre, giao tiếp bằng mắt với Vinh Cẩm trong giỏ.

“A!” Cho bà đấy, trả lại khẩu phần ăn cho cháu!Vinh Cẩm đưa chiếc lá bạc hà tròn trịa xanh đậm tới phát đen trong tay ra, hơi thở thơm mát thoang thoảng, hương cỏ bạc hà trôi nổi xung quanh khiến người ta cảm thấy mát mẻ.

“Cái này dùng được ư?” Bà Lý cầm lấy xem.

“A!” Vớ vẩn, không được thì đưa cho bà làm gì!Vinh Cẩm tiếp tục đưa tay ra, đòi bà nguồn bổ sung thần lực của mình.

Mẹ nó, trên giường hoa cũng chỉ có mấy bông hoa có ích vậy thôi, nếu nhường cho người ta một miếng như vậy, cô còn mơ tưởng mở Tiên phủ.

.