Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 17: 17: Hàn Quốc Bân Bênh Vợ




Trong không gian của cô phải có đến chừng một nửa con heo to, thịt dê với thịt bò cũng có rất nhiều, không gian khoảng 5 mét vuông, một mét vuông cô dành để chứa nước, một mét vuông cô chuyên dùng để đựng các loại thịt.

Áo lông vũ, sữa bột, trứng gà cùng với các loại chocolate, kẹo sữa, thuốc, lương thực, thực phẩm có hạn sử dụng dài ngày đều được cô bỏ đầy vào ba mét vuông còn lại.

Cô nói đi lên trấn trên muốn mua thịt, thật ra chỉ là một cái cớ.

Đã đi một chuyến lên trấn trên, cô từ trong rổ lấy ra cái gì cũng đều không sợ bị người khác hỏi.

Mua một ít thịt này xong liền vội vàng về nhà, đầu tiên là đóng cửa chiên một lọ mỡ heo, sau đó lại đem thịt cắt thành miếng nhỏ làm thành thịt heo xào, cô còn xa xỉ đập thêm hai quả trứng gà vào xào chung, xào xong liền múc ra đĩa .

Bên kia bột ngô đã nở hết, cô liền bắt đầu làm bột ngô thành từng sợi nhỏ, trực tiếp cho vào nước nấu chín rồi vớt ra, đen các sợi mì bỏ vào nước lạnh, thời tiết này cũng không sợ hỏng, sau đó lại đem thịt xào trứng gà cho vào quấy đều.

Cô làm nhiều, để một phần cho bản thân ăn trước, còn lại mới bỏ vào trong rổ đậy nắp lại, sau đó khóa kỹ ngăn tủ và cửa phòng rồi mới ra ngoài.

Ra đến ruộng chỗ thu hoạch đã là hơn nửa tiếng đồng hồ sau, khoảng cách từ nhà ra đến nơi không gần chút nào cả.

Gọi Hàn Quốc Bân lại ăn cơm, 3 giờ sáng, Hàn Quốc Bân đã cùng mọi người rời nhà đi làm, bây giờ đã sắp 7 giờ sáng, chắc hẳn bụng đã đói đến mức da dán vào lưng rồi.

" Em đi mua ít thịt cho nên đến muộn một chút, anh ăn nhanh đi". Tránh đi những ánh mắt nhòm ngó của người khác Trần Nhu mở nắp rổ ra.

Sợi mì đã nở to ra dính hết vào nhau nhưng lại có thêm ít thịt với trứng, Hàn Quốc Bân đã đói hoa cả mắt rồi, bưng lên ăn ngấu nghiến.

"Buổi trưa em lại đi ra đây đưa cơm cho anh". Trần Nhu nhìn anh ăn như vậy liền nói



"Vợ ơi em cũng ăn đi ". Hàn Quốc Bân lúc này mới nhớ đến vợ, liền gắp một đũa mì đưa đến bên miệng cô.

"Em ăn rồi, anh cứ ăn đi". Hôm nay, Trần Nhu vẫn còn rất nhiều việc phải làm, cô còn phải về nhà mẹ đẻ xem mẹ cô đã chuẩn bị bông với vải bông cho cô chưa.

Hàn Quốc Bân lúc này mới gật đầu, Trần Nhu chuẩn bị cho anh không ít nhưng cô cảm thấy Hàn Quốc Bân chắc là mới no được bảy tám phần thôi.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, đồ vật trong không gian của cô không ít nhưng cũng không nhiều đến mức có thể buông thả mà ăn, bây giờ có thể mang một ít đồ này nọ ra ngoài dùng, như vậy đã là cực kỳ tốt rồi.

"Vợ ơi, anh đi làm luôn đây." Ăn xong, Hàn Quốc Bân nói

Trần Nhu gật đầu liền nói: " Vậy em cũng đi về đây".

Hàn Quốc Bân quay lại ruộng tiếp tục cắt lương thực. Bên cạnh bà Hàn đã mệt đến lưng còn không đứng thẳng được, nhìn thấy Trần Nhu có thể được về nhà, nhịn không được nói: " Mẹ đã nói rồi, tính tình của cô ta như vậy là không được, bây giờ mới làm được mấy hôm mà đã muốn nghỉ ngơi?"

Hiện giờ đang vụ thu hoạch là lúc chấm công điểm cao, bà cũng phải cắn chặt răng mà làm.

"Mẹ, gần đây biểu hiện của nhị tẩu quả thật không tồi, mỗi ngày đều lấy được 6 công điểm." Hàn lão tam rất có lương tâm mà nói.

Bà Hàn hừ lạnh: "Gả đến đây đã lâu như vậy nếu cô ta dựa vào một ít công điểm này mà ăn cơm thì cô ta đã sớm chết đói rồi!”.

"Vợ của con có con nuôi, cho dù không làm việc gì con cũng nuôi cô ấy." Hàn Quốc Bân mặt không thay đổi nói một câu.

Anh nói như vậy đúng là chọc cho mẹ Hàn tức giận, bà làm mệt như thế mà không thấy qua đây phụ giúp bà dù chỉ một chút, còn chưa kịp nói vợ anh câu nào đâu, anh đã bênh như vậy rồi.