Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 49: 49: Mẹ Trần Tới Cửa 2




Mẹ Trần cầm lấy đao bắt đầu chặt gà, khen: “ Con đao này đúng là đao tốt a.”

“ So với con dao ở nhà dùng tốt hơn không?” Trần Nhu cười nhẹ.

“Dùng tốt hơn nhiều.” Mẹ Trần gật gật đầu.

Đun nước sôi, liền một nửa con gà đã băm cho vào nồi, một nửa kia cất gọn vào để lại cho con gái ăn trưa.

Hai mẹ con ngồi nói chuyện phiếm, không lâu sau , Trần Nhu lúc này mới bắt đầu cho gà vào nồi.

Mẹ Trần vội vàng nói: “Đừng cho vào nhiều như vậy!”

“Gì mà nhiều, mỗi người một chén thôi mà.” Trần Nhu nói.

Mẹ Trần nhìn thấy cuộc sống của con gái không cần tính toán như vậy, không nhịn được nói: “ Cũng chỉ có Quốc Bân mới nuôi được con”. Như vậy tế mặt, kia nhiều khó a, nghe đều có một cổ tử mạch mùi hương!

Chỉ là trên thị trường như thế nào cũng chưa nhìn thấy lần nào, tất nhiên không ngoài ý muốn thì bà cũng chưa được nhìn thấy quá nhiều đồ vật.

Trần Nhu cười cười: “Cho nên con gái hiện giờ hiểu chuyện, sẽ cùng anh ấy chung sống thật tốt, mẹ về nhà nói với cha con, đều không cần lo lắng cho con.”



Nhìn thấy con gái sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên là được chăm sóc không tồi, Mẹ Trần gật gật đầu.

Rất nhanh canh gà chín rồi.

Mẹ Trần không muốn ăn nhiều như vậy, nếm thử một chút là được rồi, nhưng Trần Nhu không đồng ý, mẹ con hai người chia đều, Mẹ Trần lại múc lại cho cô hai thìa lớn, thịt gà cũng gắp lại cho cô hai khối, lúc này mới đồng ý ăn.

Trần Nhu cũng không nói gì bà, Trần mẫu ăn một ngụm, nhịn không được nói: “Này tế mặt chính là tế mặt, ăn vào trong miệng, vừa thơm vừa mềm.”

Trần Nhu nói: “Trong phòng vẫn còn, đợi lát nữa bao giờ mẹ trở về mang một ít về.”

“Mới vừa nãy còn nói biết cách sống.” Mẹ Trần trợn mắt liếc cô một cái: “Trong nhà nhiều người như vậy, một chút kia mang về đủ chia hả? Con với Quốc Bân giữ lại tự mình ăn đi.”

Trần Nhu nghĩ thầm cũng phải, cũng không nói thêm gì nữa.

Mẹ Trần ăn xong liền dành việc rửa bát, Trần Nhu cũng không ngăn bà, đi vào nhà pha sữa bột, pha cho mẹ cô một ly bồi bổ.

Sữa bò này thật sự rất tốt cho sức khoẻ, nhiều thì cô không có, nhưng người đã đến đây rồi, vậy thì pha cho mẹ cô trước một ly vậy.

Trần mẫu rửa xong chén đũa tiến vào lại thấy trong nhà thế nhưng còn có sữa bò, trong lòng đều cảm khái.



Cô con gái nhỏ đây là gả đúng người, từ khi có thai, con rể thấy có gì tốt đều mua về cho cô!

Trần Nhu nói: “mẹ đem sữa bò uống hết đi.”

Mẹ Trần nói: “Mẹ con uống sữa bò làm gì , cũng lớn tuổi như vậy rồi.”

“Chính là pha cho mẹ, Quốc Bân mua cho con một ít, mẹ sang đây chơi, con pha cho mẹ một ly nếm thử.” Trần Nhu nói.

“Không cần, con giữ lại tự mình uống đi.” Mẹ Trần nói, liền ngồi xuống dưới xem áo lông trong tay cô, nói: “sau này sinh con ra, choai choai tiểu tử ăn nghèo lão tử, hai người các con cũng nên tiết kiệm một chút.”

“Vâng.” Trần Nhu gật đầu đồng ý: “Mẹ mau uống hết sữa bò đi, nhân lúc còn đang nóng thì uống cho ngon.”

Cuối cùng ly sữa bò này cũng không khuyên được mẹ cô uống, lại để lại để cô tự uống, nhìn thấy giờ cũng muộn rồi, mẹ cô liền đi về nhà

Trần Nhu cũng biết người mẹ đời này của cô thương cô thật lòng.

Dù sao ngày tháng sau này còn dài, có rất nhiều cơ hội để hiếu kính cha mẹ cô.

Mẹ Trần về nhà liền nói qua một lần những chuyện đã xảy ra với Cha Trần, còn khen ánh mắt cha Trần tốt, cha Trần được khen đến mức vui vẻ. Cuối cùng thì người con rể này là cha Trần liếc mắt một cái là nhìn trúng.