Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô

Chương 42: 42: Thích Bé Trai Không




Lý Giai sống chết cũng không muốn về nhà mẹ, thật vất cả cô ấy mới gả ra ngoài được.



Ban đầu nếu như không phải người nhà chồng thấy cô ấy chăm chỉ, hiếu thảo thì với những người xấu xa và một đống việc ở nhà mẹ đẻ của cô ấy đâu có thể gả tới được.



Sau khi gả tới, cô ấy cũng không chịu thua kém, ba năm đã sinh được hai đứa, nhưng chẳng qua đều là con gái, bây giờ nếu như cái bụng này lại là con gái, vậy thì cô ấy không dễ sống rồi.



Nghe người trong thôn nói, bà cô là người có phúc khí lớn, cô ấy liền nghĩ là ở gần bà cô nhiều một chút, cũng dính lây được chút phúc khí, sinh được đứa con trai để nhờ cậy.



Bạch Hi không biết trong thôn lại có những lời bàn tán lén lút như vậy, nếu như biết, chắc chắn sẽ không khách sáo mà trợn trắng mắt, sinh con trai hay con gái sao lại liên quan tới cô được chứ.



Còn về việc tại sao Lý Giai lại kiên định như vậy thì phải nói đến một vài chuyện tốt trùng hợp bị gắn lên người Bạch Hi.



Nói đến những chuyện này thì Lý Giai đã thuộc nằm lòng rồi.



Lần trước, cha Lý bị bệnh, sau khi bà cô nghe nói, khi đi ngang qua nhìn vào một cái, chưa tới hai ngày thì cha Lý đã khỏe lên rồi.



Vẫn còn, lần trước nữa, bà thím nhà họ Trần bị đau thắt lưng, cũng nằm mất nửa tháng, bà cô có nhìn qua, chẳng mấy ngày là lại có thể xuống giường.



Còn lần trước trước nữa, chó săn trong nhà Lý Thanh Mai khó sinh, con chó săn nhà họ Lý là con chó săn tốt nhất trong vòng bán kính mười dặm quanh đó, có ai mà không hâm một, nhưng bị khó sinh, mắt thấy sắp không qua khỏi thì cả nhà họ Lý đều lo lắng cực kỳ.



Đúng lúc đó bà cô qua chơi nhà bên cạnh nhà họ Lý, sau khi nghe nói thì qua đó nhìn thử, nói một câu là muốn con chó đen nhỏ kia, vậy mà con chó săn lại ngọ nguậy, sinh ra mấy con chó con, trong đó còn có một con chó đen nhỏ.





Con chó mẹ vốn dĩ sắp không xong mà cũng bình an hết, nhưng bà cô thấy cha Lý thường xuyên lên núi săn thú cần chó săn, nên cũng không đem con chó đen nhỏ kia về nuôi.



Vốn dĩ cha Lý còn nghĩ là huấn luyện xong con chó đen nhỏ kia thì sẽ đưa tới bên cạnh bà cô, nhưng không ngờ tới, bà cô vừa quay người lại thì đã tự nhặt được một con hổ con mang về nuôi.



Bạch Hi cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lý Giai, thấy cô ấy bụng lớn nhưng không ảnh hưởng tới làm việc, hơn nữa dường như tâm trạng còn vô cùng tốt, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, nên cũng không để ý nữa.



Khi Bạch Hi ăn cơm, Lý Giai tay chân nhanh nhẹn giặt quần áo ngày hôm qua Bạch Hi thay ra.



Cũng chỉ là một bộ quần áo cộc mùa hè, giặt rất nhanh, sau khi phơi nắng, lại dọn dẹp bát đũa, quét sân lau nhà.



Cô ấy vừa làm việc bận rộn, còn vừa len lén nhìn Tiểu Hắc mấy lần, mới vừa rồi khi tới, Tiểu Hắc đã đi vòng quanh cô ấy hai vòng, ngửi ngửi một cái, nhe răng uy hiếp, đã không còn tiếp tục đi theo cô ấy nữa, mà nằm cách bà cô không xa, đánh một giấc.



Trong lòng Lý Giai âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên Trần Chiêu Đệ nói không sai, Tiểu Hắc cũng không khó sống chung.



Nhìn đứa con nít đang dựa vào tháp tết tua rua, không hề vừa ương bướng vừa nghịch ngợm như những đứa trẻ ở cái tuổi này, nghĩ đến mới vừa rồi Bạch Hi bảo cô ấy nghỉ ngơi, trong lòng Lý Giai ấm áp.



Hôm nay mẹ chồng vừa biết cô ấy muốn tới nấu cơm cho bà cô thì sắc mặt với cô ấy cũng khá hơn trước nhiều, còn bảo cô ấy ăn quả trứng gà để bồi bổ cơ thể chút rồi hãy tới, dĩ nhiên, mẹ chồng cũng đã dặn dò cô ấy tới nấu cơm cho bà cô thì không được có ý nghĩ không phải nào.



Lý Giai biết mẹ chồng có ý gì, nhưng cô ấy là loại người có mắt nhìn nông cạn như vậy sao.





Gả tới đây sáu năm, số lần cô ấy tới chỗ này của bà cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, lần đầu tới chào hỏi thì tổ tông nhà họ Bạch vẫn còn, thế nhưng cô ấy cũng biết điều kiện nhà bà cô rất tốt.



Hâm mộ thì cũng có, thế nhưng ý nghĩ nổi lòng tham chiếm tiện nghi thì cô ấy vạn vạn lần không dám có.



Cho dù ban nãy khi nấu cơm, bà cô bảo cô ấy ăn cùng, nhưng cô ấy cũng không chịu.



Ngày hôm sau, khi đến giờ nấu cơm, Lý Giai lại tới.



Hôm nay cô ấy còn mang theo một ít hạt dưa tới cho Bạch Hi.



Bạch Hi không thích thứ này, răng của cô vẫn còn non nớt, cắn cái này có hơi sứt răng.



Thế nhưng Lý Giai đã nhiệt tình, Bạch Hi cũng chỉ có thể nhận, cô không ăn cũng chẳng sao, đến lúc đó cho mấy đứa Tiểu Thuận Tử ăn.




Ăn cơm xong, mặt trời bên ngoài đã lên đỉnh, Bạch Hi cũng lười ra cửa, lười biếng dựa vào tháp, xem Lý Giai may quần áo.



Buổi sáng khi cô ra ngoài đã vô tình làm quần áo bị móc vào rách, vừa mới trở về đã phát hiện, vậy nên Lý Giai mới vá lại cho cô.



Tay nghề của Lý Giai rất tốt, chỗ rách rất nhanh chóng được may lại bởi bàn tay khéo léo của cô ấy, hơn nữa còn thêu mấy bông hoa nhỏ lên, đúng lúc che kín đường kim ở chỗ rách kia.





Bạch Hi vừa thấy vậy thì hài lòng khen đôi câu, làm cho Lý Giai cười vui vẻ.



“Bụng của cô mấy tháng rồi?” Bạch Hi có hơi nhàm chán lân la hỏi chuyện.



Lý Giai lập tức cười nói: “Bẩm bà cô, cái thai này của tôi đã hơn tám tháng rồi à, còn một tháng nữa là sinh.



”Bạch Hi gật đầu, chẳng trách lại lớn như vậy.



Thấy Lý Giai nhìn mình với vẻ mặt mong đợi, Bạch Hi có thấy hơi lạ, nhìn chằm chằm vào tôi làm gì chứ.



Hình như người trong thôn đều thích hỏi ý kiến của cô nhỉ, rõ ràng cô chỉ là một đứa con nít, theo lý mà nói thì cũng chẳng cho được ý kiến gì cả, giống như Trần Đại Liễu kia vậy, mỗi lần muốn làm gì cũng đều sẽ tới tìm cô thương lượng theo thói quen.



Nghĩ tới đây, Bạch Hi mở miệng: “Cô có chuyện gì à?”Lý Giai lắc đầu.



Chỉ là Bạch Hi cảm giác được Lý Giai vừa làm việc lại vừa nhìn về phía cô, hơn nữa còn lặng lẽ thở dài không ít lần, mỗi một lần khi cô nhìn qua thì Lý Giai lại cuống quít rời tầm mắt đi.



Mặc dù làm việc nhanh nhẹn thật, thế nhưng cô ấy như vậy, Bạch Hi cũng có hơi buồn bực.



“Có phải cô có cái gì muốn nói với tôi không?”Lý Giai lắc đầu rồi lại gật đầu.



Thấy Bạch Hi chờ mình nói, Lý Giai do dự một chút, rồi lắp ba lắp bắp mở miệng: “Bà cô, tôi muốn hỏi người một chút, người thích bé trai hay bé gái?”“Tôi?” Câu hỏi khó hiểu này làm Bạch Hi sửng sốt, trong lòng tràn ngập vẻ nghi ngờ, hỏi tôi câu này làm gì?Hình như Lý Giai nhìn ra nghi ngờ của Bạch Hi, ngượng ngùng cười một tiếng: “Không có gì đâu, bà cô, tôi chỉ là tò mò thôi.



”“Tôi cảm thấy cả hai đều tốt.





” Đối với chuyện con cái, con dân trong tộc Tiên Hồ của cô đều không quan tâm, nam hồ nữ hồ đều tốt cả, đối xử bình đẳng.



Chỉ là rất nhanh Bạch Hi đã nghĩ ra là ở nhân giới không giống vậy, đại đa số đều trọng nam khinh nữ, mặc dù cô không đồng tình.



Thấy trên mặt Lý Giai có chút cảm giác mất mát không che giấu nổi, Bạch Hi liếc nhìn thấy hạt dưa trên bàn, vì vậy vẫy vẫy tay gọi người qua ngồi.



“Cô ăn chút hạt dưa đi.



”Lý Giai lắc lắc đầu: “Không cần đâu ạ, đây là đặc biệt mang tới cho bà cô ăn.



”Cô ấy không dám nói là hiếu kính, dẫu sao thì chỉ chút hạt dưa này cũng không tính là thứ gì tốt cả.



“Ăn đi.



” Bạch Hi: “Không phải còn một tháng nữa là sinh sao, phải ăn nhiều vào mới tốt.



”Người ta vác cái bụng lớn tới nấu cơm cho mình, không có công lao cũng có khổ lao, Bạch Hi nghĩ một chút, trấn an nói: “Tôi thấy cái thai này của cô không tệ, chắc chắn đứa nhỏ trong bụng sẽ thông minh hiểu chuyện, trai gái đều không tệ, cô cứ mở lòng ra đi.



”Còn chẳng phải là thông minh hiểu chuyện sao, nấu cá cho cô mà lại không bị buồn nôn.



Nếu như ngày đầu tiên Lý Giai bị nôn, nhất định Bạch Hi sẽ lập tức đuổi người đi, sau đó kêu Trần Đại Liễu đổi một người khác tới nấu cơm cho cô.



.