Thập Niên 70 Ấm Áp

Chương 36




Mấy ngày liền trời nắng ráo, hạt giống của đại đội sản xuất đều phơi khô xong, phụ nữ trong thôn trải qua vài ngày thoải mái, mỗi ngày đều vui vẻ, đều nói năm nay nắng tốt, hạt giống phơi nắng khô tốt, năm sau nhất định mùa màng bội thu.

Tiến độ bón phân bón trên mặt đất cũng đã hoàn thành một cách có trật tự trong mấy ngày này, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu gieo trồng, hôm nay tan công vào lúc giữa trưa, Ôn Hân lĩnh hạt giống ngô về trồng trên mảnh đất hoang của mình, mang trở về ký túc xá liền đến nhà Tiểu Hắc Tử hỗ trợ chuẩn bị nấu cơm.

Vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy trước cửa nhà tiểu Hắc Tử có mấy người đang lôi lôi kéo kéo, Ôn Hân đi qua, nhìn thấy Tiểu Hắc Tử đang kéo tay áo của mình vừa bất lực giải thích, lúc nhìn thấy Ôn Hân, nước mắt ủy khuất đều chảy xuống.

"Chị Ôn Hân, em thật sự không ăn trộm ~~"

Ôn Hân đi tới vỗ vỗ bả vai của nhóc con nhà mình, cũng từ trong tay đối phương kéo quần áo của Tiểu Hắc Tử ra, lần trước Tiểu Hắc Tử ở bệnh viện đã nói với Ôn Hân, cậu sẽ không bao giờ trộm đồ nữa.

"Thanh niên trí thức Ôn, cô mau mau từ nhà nó về đi, đừng cùng những người như vậy hợp tác với nhau, thành phần không tốt, tay chân còn không sạch sẽ, ngay cả gà nhà tôi cũng dám trộm! Còn gì nữa mà nó không dám làm. "Người nói chuyện là hàng xóm của gia đình Tiểu Hắc Tử, vào những năm 1970, mỗi nhà đều nuôi gà theo đầu người, trứng gà đó ngân hàng mông gà là một nguồn thu nhập rất quan trọng của một gia đình, bởi vậy khi bị mất gà, đối với bất kỳ gia đình nào mà nói, là chuyện rất lớn.

Đừng nói Tiểu Hắc Tử đứa nhỏ bị oan ức khóc lóc, tiểu Hắc Muội cùng mẹ Hắc Tử bên cạnh sắc mặt cũng đều trắng bệch, ngay cả là người mất gà cũng vội vàng rơi nước mắt.

" Chị dâu Tống, chị cũng đừng nóng vội, Tiểu Hắc Tử này mỗi ngày đều đi học, nào có thời gian đi trộm gà của chị được, cụ thể xảy ra chuyện gì, chị cũng nên kể lại một chút sự tình, nói không chừng chính là gà tự chạy mất, có khi ai đó nhìn thấy cũng không chừng." Ôn Hân nhìn hai bên, đều là những người đáng thương.

Chị dâu Tống nghe Ôn Hân nói xong, mới bắt đầu ổn định lại cảm xúc, kể lại chuyện hôm qua trong nhà bị mất gà, người nhà họ Tống nóng lòng đi tìm một ngày, nhưng mất thì cũng mất rồi, cũng không có biện pháp, cô cũng không có trực tiếp hoài nghi đến nhà hàng xóm Hắc Tử cách vách. Nhưng sáng sớm hôm nay, chị dâu Tống ra ngoài, lại trùng hợp nhìn thấy Tiểu Hắc Tử đi ra ngoài đổ rác, bên trong quả thật có một cái xương gà! Lần này chị dâu Tống không nghe theo ai nữa, hơn nữa Tiểu Hắc Tử lúc trước ở Dương Thạch Tử đều rất hay trộm đồ, lúc này chị dâu Tống càng cảm thấy vụ trộm gà này là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Ôn Hân vừa nghe cười cười giải thích, "Chị dâu, vậy chị thật sự hiểu lầm rồi, ngày hôm qua tôi ở nhà Hắc Tử, quả thật là ăn gà, nhưng thật sự không phải gà trộm từ nhà chị, chính là một cái đùi gà, là Triệu Thắng Quân mua từ nhà hàng quốc doanh trên trấn. ”

Chị dâu Tống hiện tại bởi vì chuyện mất gà sao có thể bình tĩnh lại, ngậm hai hàng nước mắt kể lại chuyện gia đình không dễ dàng, " thanh niên trí thức Ôn, cô đừng giúp nhà bọn họ nói chuyện, hàng xóm đã sống ở đây bao nhiêu năm rồi, tôi quá hiểu nhà bọn họ, Tiểu Hắc Tử này bình thường tay chân cũng không sạch sẽ, nhà chúng tôi tổng cộng mới có ba con gà, đây quả thực chính là muốn lấy mạng nhà chúng tôi mà, ngày hôm qua tôi đau lòng cả đêm cũng không ngủ được. ”

Ôn Hân cũng rất bất đắc dĩ, chuyện trong thôn càng lúc càng khó giải quyết, đều là người mệnh khổ, nói như thế nào cũng không nói được, Ôn Hân nói miệng khô lưỡi khô, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Thắng Quân đang ở trong ngõ nhỏ bên cạnh.

"Triệu Thắng Quân, đồng chí Triệu, anh đến đây một chút." Ôn Hân hướng anh hô to, dù sao đùi gà ngày hôm qua là anh mua, vừa đúng lúc làm nhân chứng.

Triệu Thắng Quân quay đầu, chỉ thấy cô gái nhỏ này vẫy tay với mình, lại nhìn hai nhà bên cạnh hai nhà khóc thành một đoàn, cô gái nhỏ này, một ngày không gặp là sẽ có chuyện xảy ra.

"Triệu Thắng Quân, đùi gà ngày hôm qua có phải là anh mua không?" Triệu Thắng Quân còn chưa tới gần, Ôn Hân đã vội vàng lên tiếng hỏi, cô đã bị nước mắt hai bên này giày vò quá mệt, hiện tại cô rất muốn cho bọn họ một đáp án.

Triệu Thắng Quân còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy cô gái nhỏ kia giòn giã truyền đến một câu như vậy.

Gần đây anh cảm thấy bản thân như bị ma quỷ ám, lúc nằm mơ luôn mơ về cô, mơ thấy bộ dáng ngoan ngoãn của cô ngã vào lòng anh, đáng yêu như vậy. Lúc tỉnh lại lại cảm thấy thân thể cô gái nhỏ này quá yếu, không thể để cho cô ấy ngất xỉu như vậy nữa, ăn nhiều một chút bồi bổ mới tốt. Bởi vậy gần đây anh luôn lên trấn, thỉnh thoảng phải mượn danh nghĩa tặng đồ cho gia đìnhTiểu Hắc Tử đưa tới một ít đồ ăn ngon mới yên tâm. Trong lòng cũng là lo lắng mâu thuẫn với nhau, một mặt sợ cô biết, một mặt lại sợ cô không biết, thật sự là mỗi ngày trong lòng đều khó chịu.

Lúc này trước mặt nhiều người như vậy, cô đột nhiên đặt câu hỏi như vậy..., nhiều đôi mắt đồng loạt nhìn về phía anh, sắc mặt anh đỏ lên, cảm thấy mọi chuyện trong lòng đều bị người khác nhìn thấy, lại nhìn đôi mắt trong như nước của cô, trong nháy mắt vừa chột dạ lại vừa khẩn trương theo bản năng cúi đầu phản bác, dù sao lúc này thanh danh là chuyện quan trọng nhất, "Không... Không phải... Không phải tôi. ”

Ôn Hân không ngờ anh đột nhiên có câu trả lời phủ định, cô mở to hai mắt nhìn, giật mình quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc Tử ở bên cạnh.

"Thanh niên trí thức Ôn cô đừng để thằng nhóc đó lừa gạt, con gà này là do nó ăn cắp đó! " Chị dâu Tống này thế nhưng bắt được một nhân chứng! Vội vàng đòi về quyền và lợi ích của mình!

Tiểu Hắc Tử cũng hoảng sợ, cậu làm sao biết anh Thắng Quân của cậu lúc này mua đùi gà lại không chịu thừa nhận, vội vàng gào thét nhảy dựng lên, " Anh Thắng quân, đùi gà rõ ràng chính là anh ngày hôm qua cho em! Ngày hôm qua em đi học, trên đường gặp anh, anh cho em cái đùi gà kia, nhưng em không muốn cầm, anh nhất định một hai phải cho em, anh nói không phải để cho em ăn, anh là mua cho chị Ôn Hân, sợ chị ấy ăn không ngon lại ngất xỉu! Anh còn nói với em rằng đừng nói cho người khác biết? Anh quên rồi à? ”

Tiểu Hắc Tử lúc này vì làm rõ sự trong sạch của mình mà nhảy dựng kêu lên, người xung quanh nhanh chóng an tĩnh lại, tầm mắt quét qua giữa hai người một cách điên cuồng.

Ôn Hân vừa nghe lời này, gương mặt hiện lên một chút đỏ bừng.

Triệu Thắng Quân không ngờ Tiểu Hắc Tử sẽ đem toàn bộ chuyện của anh nói ra, cảnh tượng lúc này càng lúng túng hơn! Vừa rồi nếu anh trực tiếp thừa nhận, mọi người sợ là còn không có nghĩ tới, lần này thì tốt rồi, mấy người hàng xóm trong thôn đứng xung quanh tất cả đều nhìn Triệu Thắng Quân cùng Ôn Hân cười trộm.

Triệu Thắng Quân xấu hổ sờ sờ mũi, đi qua, ho khan hai tiếng, cũng không dám nhìn Ôn Hân, nhìn chị dâu Tống bên cạnh, "Cái kia, à ~ là chuyện này à, tôi vừa rồi nghe không rõ, cái đùi gà kia là tôi mua, bất quá đứa nhỏ này nói bậy, không phải là mua cho thanh niên trí thức Ôn, mà là tôi mua cho chính mình ăn không hết, còn lại mới đưa cho Tiểu Hắc Tử, đứa nhỏ này tự mình phỏng đoán lung tung, nên mới nói như vậy!" Nói xong nhìn mọi người cười gượng hai tiếng.

Lời giải thích như vậy thật sự là càng giải thích càng đen tối, Ôn Hân nghe xong trừng mắt nhìn anh, trong nội tâm thầm mắng anh, về sau không bao giờ ăn nữa, ai muốn ăn đùi gà còn thừa của anh!

Tuy nhiên, vào những năm 1970 mọi người đều tương đối hàm súc nội liễm, Triệu Thắng Quân giải thích như vậy, mọi người cũng không dây dưa vấn đề đùi gà rốt cuộc mua cho ai, chị dâu Tống còn đang xót thương cho con gà của mình bị mất rốt cuộc đã đi đâu, lúc này thấy đùi gà nhà Tiểu Hắc Tử thật sự là do Triệu Thắng Quân mua, không tìm được hung thủ trộm gà, trong lòng lại càng không thoải mái, nhưng vẫn là mạnh miệng nói, "Thắng quân cậu giúp Tiểu Hắc Tử này nói dối phải không! ”

Triệu Thắng Quân vụng trộm nhìn Ôn Hân bên cạnh một cái, nhìn thấy cô thần sắc như thường, nhếch miệng cười nhẹ nhàng thở ra, mới đề nghị giúp chị dâu Tống tìm gà, " thôi được rồi, để tôi giúp nó giải quyết chuyện này, nếu thật sự là thằng bé trộm gà, tôi đánh nó còn không kịp đâu! Không phải chỉ là một con gà thôi sao, không có việc gì, chúng ta đi tới chuồng gà xem một chút, xem có phải là con gà chạy đi dạo hay không? Gà bị mất thì tìm gà, chị bắt Hắc Tử gà cũng sẽ không trở về, hơn nữa đều là hàng xóm với nhau, chính là muốn trộm cũng không thể không có đầu óc mà đi trộm gà nhà chị, thỏ còn không ăn cỏ gần hang. "Triệu Thắng Quân vì để cho mọi người quên chuyện vừa rồi, dong dài nói một đống, hy vọng mọi người tập trung trở lại chuyện mất gà.

" Tôi không trộm, tôi sau này cũng sẽ không trộm đồ! Đùi gà kia chính là do anh Thắng Quân của tôi mua! "Tiểu Hắc Tử lớn tiếng tuyên bố mình trong sạch.

Triệu Thắng Quân vừa nói xong, vừa nghe đến lời này, xoay người trừng mắt nhìn cậu một cái, "Lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ người ta không nghe thấy sao? ”

Tiểu Hắc Tử sợ hãi nhìn anh Thắng Quân một cái, không dám nói chuyện, mơ hồ cảm thấy mình có phải vừa rồi lại làm sai chuyện gì rồi hay không.

Triệu Thắng Quân ở trong thôn danh tiếng coi như không tệ, lúc này liền nhìn ra, Triệu Thắng Quân nói một câu, chị dâu Tống này cũng không nói lời nào nữa, lau nước mắt mang theo Triệu Thắng Quân cùng mọi người đến chuồng gà nhà mình. Chuồng gà được làm bằng một tảng đá đơn sơ, bên trong tổng cộng chỉ có ba con gà, hiện tại chỉ còn lại hai con, chị dâu Tống thấy thế lại càng thương tâm, càng thêm nước mắt đổ rào rào, nói con gà mái lớn nhà mình bị mất kia có năng lực cỡ nào, một ngày có thể đẻ cho nhà cô mấy quả trứng gà, cùng với tình cảm mình nuôi gà mái từ lúc sinh ra tới giờ.

Ôn Hân nhìn chị dâu Tống, đột nhiên lại nhớ tới cha Đại Lực cùng lão bát của ông ấy. Nước mắt giống nhau, tình cảm cũng giống nhau, thời đại này vật tư thiếu thốn, mọi người thật sự coi những vật nuôi này như sủng vật như bảo bối, mỗi ngày nghiêm túc hầu hạ, tình cảm so với mọi người một chút cũng không ít, những giọt nước mắt này cũng đều là chân thành.

Những người khác thì vây quanh chị dâu Tống an ủi, nhao nhao bày tỏ thấu hiểu cảm giác này. Triệu Thắng Quân thì... Ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận xem xét xung quanh chuồng gà, đi một vòng lại một vòng xem xét.

" Từ lúc nào thì không nhìn thấy con gà nữa?"

"Sáng hôm nay tôi đến đây, còn chưa kịp ăn cơm đã dậy cho gà ăn rồi, thì thấy không thấy một con, tìm một vòng lớn, cũng không tìm thấy."

Triệu Thắng Quân ngồi xổm bên cạnh chuồng gà, chỉ vào một chỗ, "Sợ là ban đêm bị chồn trên núi bắt đi, trên này còn có dấu móng chân. ”

Triệu Thắng Quân vừa dứt lời, tất cả mọi người đồng loạt duỗi đầu nhìn, Ôn Hân cũng rất tò mò, dấu chân của chồn này sẽ như thế nào?

Ôn Hân vốn đứng ở phía trước, đi nửa bước liền đến bên cạnh chuồng gà, cúi người xuống. Những năm 1970, những người phụ nữ ở Dương Thạch Tử đều có giọng nói lớn, cảm xúc lớn, động tác cũng lớn. Phát hiện ra chuyện chồn trộm gà không nhỏ, bởi vì mỗi nhà đều nuôi gà, một khi gà nhà ai bị trộm, có nghĩa là gà của mọi người cũng không an toàn, bởi vậy mọi người đều chen chúc đến xem.

Ôn Hân đứng ở hàng đầu tiên đầu gối co lại, đang quan sát theo hướng ngón tay củaTriệu Thắng Quân, cô còn chưa kịp nhìn thấy dấu chân chồn, thì phía sau có một lực đẩy, trọng tâm của Ôn Hân không ổn định, ngã về phía trước.

Trong chớp nhoáng, Ôn Hân vội vàng đưa tay chống về phía chuồng gà bên cạnh, nhưng chuồng gà nhà chị dâu Tống cũng chỉ là đá, ngay cả bùn cũng không chát lên, tảng đá kia rất lỏng lẻo, căn bản không chịu nổi lực của Ôn Hân, nhất thời ngã vào trong, Ôn Hân chống đỡ không được, toàn bộ thân thể cũng theo quán tính vọt về phía trước.

Phía trước Ôn Hân chính là Triệu Thắng Quân đang ngồi xổm, Triệu Thắng Quân đang nghiêng người để cho Ôn Hân thấy dấu chân của con chồn đáng yêu kia, xoay người một cái, chỉ thấy cô gái nhỏ kia hướng về phía anh vọt tới, anh không chút suy nghĩ, duỗi cánh tay ra đỡ lấy.

Một cái ôm rắn chắc và đầy đặn~~~

Mùi hương quen thuộc trên người cô trong nháy mắt tràn ngập không khí xung quanh Triệu Thắng Quân.

Lần thứ tư, đây là lần thứ tư giữa hai người tiếp xúc gần như vậy, nhưng hai lần trước cô gái nhỏ này đều ngất xỉu, lần đầu tiên lại là không vui như vậy, lúc này đây lại trực tiếp mở to hai mắt nhào vào trong ngực mình, kích thích này vẫn là quá lớn, đầu óc Triệu Thắng Quân đều có chút vui sướng, cô quá mềm mại, vừa mềm vừa thơm!

Tuy rằng làm cho người ta mê say như thế, nhưng cũng chỉ là vài giây đồng hồ, Triệu Thắng Quân trong nháy mắt nắm lấy cánh tay nhỏ không thể chịu nổi lực kia, đỡ cô dậy, chính mình vì muốn tránh hiềm nghi nên vội vàng đứng ra một vị trí thật xa, khuôn mặt đỏ bừng.

Những người phụ nữ Dương Thạch Tử ở phía sau vẫn còn lớn tiếng tranh cãi.

"Cô xem cô chen chúc cái gì mà chen chúc, đều đem thanh niên trí thức Ôn kia chen chúc đến ngã."

" Đúng rồi, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy con chồn, gấp gáp cái gì?"

" Thanh niên trí thức Ôn, cô không sao chứ? Không bị dập đầu, đúng không? ”

"Ô ô a a a a a a ~~~~~~~~~ gà của tôi ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Chị dâu Tống thét chói tai xông vào chuồng gà, vừa rồi Ôn Hân đẩy tới một tảng đá, đập vào trong ổ gà, khiến cho hai con gà kia sợ tới mức tứ phía chạy tán loạn, cũng làm cho chị dâu Tống sợ hãi.

"Đừng sợ hãi nữa mấy con gà này, nếu sợ tới mức không đẻ được trứng tôi cũng không có cách nào sống nữa ~~~"

Xung quanh ồn ào vô cùng, Ôn Hân cùng Triệu Thắng Quân hai người đỏ mặt đứng trong đám người, cũng không còn tâm tư đi quan sát dấu chân chồn nữa.

Vụ án trộm gà coi như được phá, chị dâu Tống lại dựng lại chuồng gà mới, vừa nói đến chồn trộm gà, mọi người đều hứng trí liền bừng bừng, nói xong liền nói đến mấy ngày trước ở phía đông thôn cũng có nhà bị mất gà, cuối cùng không tìm thấy kẻ trộm gà, nghĩ đến cũng có thể là con chồn này làm. Vì thế càng nói càng lo sợ bất an, con chồn này đã thành công hai lần, có lần này, tất nhiên sẽ có nhiều lần khác! Trong lúc nhất thời mọi người đối với gà nhà mình liền khẩn trương, đều bắt đầu nhao nhao cân nhắc làm thế nào để gia cố phòng tuyến chuồng gà, bảo vệ gà nhà mình. Để trấn an tâm tình khẩn trương về chuyện trộm gà của dân làng, Triệu Thắng Quân là thôn bá ở Dương Thạch Tử tự nhiên phải vỗ ngực cam đoan, hứa rằng muốn lên núi đi bắt con chồn kia!

" Một người lên núi sao mà được, tôi không yên tâm, tôi phải dùng chút bùn đem chuồng gà này dựng lại một lần cho tốt, nhưng lại không kịp đi cùng, mọi người có ai muốn đi theo không." Chị dâu Tống ở bên cạnh xen vào.

Tiểu Hắc Tử hưng phấn xung phong giơ tay lên, " em, anh Thắng Quân em đi theo anh. ”

"Tiểu Hắc Tử! " Mẹ Hắc Tử vội vàng túm lấy bóng dáng con trai mình đang chuẩn bị chạy tới, răn dạy nói, " con làm xong bài tập chưa? Hơn nữa chuồng gà nhà chúng ta còn chưa được dựng lại cho chắc! không phải là chị Ôn Hân của con đang ở đây sao, nào đến phiên con. ”

Lời này của mẹ Hắc Tử vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn hai thanh niên đỏ mặt này, trong mắt đều là ý cười, nhao nhao tỏ vẻ trong nhà mình đều có việc, tất cả mọi người đều có chuồng gà cần dựng cho kiên cố lại.

"Được rồi, không cần nhiều người như vậy, tôi tự mình đi lên là được. Mọi người đều vội thì cứ về đi~" Triệu Thắng Quân nhìn cô gái nhỏ đỏ mặt bên cạnh, lên tiếng giải vây.

" Làm sao có thể như vậy, một người đi lên núi có thể nguy hiểm, không được không được, dù sao cũng phải có người đi theo cùng, vạn nhất có chuyện gì cũng có người chăm sóc."

"Chính là, vạn nhất bị con chồn kia cắn một cái, rất khó mà lường trước được, dù sao cũng phải có người xuống báo tin, thanh niên trí thức Ôn, cô xem mọi người ở đây đều có việc, nếu không cô liền đi cùng Thắng Quân ~"

Mấy người phụ nữ trong thôn nói như thật phảng phất nếu thanh niên trí thức Ôn không đi theo Triệu Thắng Quân, anh liền gặp phải nguy hiểm đi lên không đi xuống được, vấn đề là nếu thật sự nguy hiểm như vậy, Ôn Hân đi lên sợ là cũng không giúp được gì.

Triệu Thắng Quân vội vàng đi ra nói, "Được rồi, mọi người đều trở về đi, mau về đắp chuồng gà đi, buổi tối nay nói không chừng con chồn này sẽ tới nữa, một cô gái như cô ấy đi lên núi có thể làm được gì? Mọi người cũng đừng trêu ghẹo tôi nữa, thật là ồn ào! ”

Mọi người bật cười như ong vỡ tổ, mặt Ôn Hân đều bị cười đến đỏ bừng. Triệu Thắng Quân nói đúng, chuồng gà vẫn chuyện quan trọng, tất cả mọi người đều sốt ruột trở về dựng chuồng gà. Trong lúc nhất thời đi hết chỉ còn lại hai người.

Triệu Thắng Quân nhìn Ôn Hân hân nó, "Cái kia... Cô cũng quay về đi...Tiểu Hắc Tử lúc nãy nó nói lung tung, cô đừng để ý... Tôi sẽ quay lại nói với mọi người trong thôn, bảo bọn họ đừng đi nói lung tung nữa. ”

Ôn Hân nhìn bộ dáng Triệu Thắng Quân, không biết có phải là bởi vì an bài trong sách hay không, mà cô nhất định phải có chút liên lụy với người đàn ông này, hoặc là ngày đó cô nghe mẹ Hắc Tử nói triệu Thắng Quân làm những chuyện kia, dù sao, lúc này Ôn Hân nhìn người đàn ông đỏ mặt trước mắt này, đột nhiên cảm thấy anh cũng có chút đáng yêu.

Ôn Hân mím môi cố ý nói, "Nếu như anh ăn đùi gà còn thừa, cũng đừng cho người khác, chúng tôi cũng không thích ăn ~"

Triệu Thắng Quân vừa nghe liền nóng nảy, "Không phải, không phải, đó không phải là tôi ăn thừa, là tôi mua từ nhà hàng quốc doanh, sạch sẽ! "Nói xong ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười của cô gái nhỏ kia, biết mình bị cô gái nhỏ này đùa giỡn, lập tức im miệng.

Ôn Hân cười cười mím môi, " hay mua cho... Tiểu Hắc Tử sao? ”

Triệu Thắng Quân bị ánh mắt trong trẻo mang theo ý cười này nhìn cho sững sờ, lỗ tai đều đỏ lên, ngượng ngùng lắp bắp nói, " Tôi... không phải... Sợ cô ăn không quen lương thực thô kia lại đói ngất xỉu... nên tôi... Không, không... Thôi Quên đi..."

Triệu Thắng Quân càng giải thích càng chột dạ, chỉ sợ Ôn Hân còn muốn hỏi câu khác, dứt khoát xoay người bước đi, "Cái kia, tôi đi trước. Tôi phải lên núi bắt con chồn. ”

"Chờ một chút~" Ôn Hân chạy hai bước đuổi theo.

" Hả?" Triệu Thắng Quân bị cô gái nhỏ này chạy tới gần làm cho tâm hoảng đến run rẩy.

Ôn Hân đưa tay ra sau lưng mím môi cười, " Tôi cũng đi ~ bằng không anh đi lên bị cái gì rắn, sâu, chuột, kiến cắn một cái, người trong thôn lại trách tôi thì sao! ”

Triệu Thắng Quân là một thôn bá thập niên bảy mươi, làm sao có thể chịu được nụ cười gian xảo trước mắt này, nhất thời càng thêm khẩn trương, tay cũng không phải tay, miệng cũng không phải miệng khẩn trương nói, "Không cần không cần.... Là do bọn họ cố ý trêu ghẹo tôi nên mới nói như vậy! Trên núi không có gì nguy hiểm, nhiều lắm cũng chỉ là chồn, không có việc gì không có việc gì ~"

Ôn Hân nhìn tên gia hỏa có chút ngốc nghếch trước mắt này, dẫn đầu đi trước hai bước, xoay người nhìn anh cười nói, "Được rồi, đi thôi ~ dù sao, trong nhà tôi cũng không có chuồng gà mà dựng cho kiên cố ~"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chồn: đổ lỗi cho tôi ~ ~ ~ tôi chỉ đói muốn ăn một con gà mà thôi ~~~~~~ Tôi đã làm gì sai? Tại sao phải tổ chức một đoàn lên núi bắt tôi?

Chồn: 😑