Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 45: 45: Không Vang Bằng Anh Nhớ Em




Lý Thanh Lê vỗ hai tay vào nhau: “Vậy được rồi, chuyện của Nhị Nha cứ quyết định như vậy đi! Nhưng tiền của con cũng không phải gió to thổi tới…”

Là ra sức cướp được.

“Nếu học phí cấp ba của Nhị Nha đã là em bỏ, nếu như sau này con bé thật sự có tiền đồ vậy mai này chắc chắn phải hiếu kính em như với anh hai chị hai, dù sao em cũng là quý nhân của nó!”

Lý Thanh Lê cô cái gì cũng thích ăn nhưng không thể ăn thiệt!

Đã nói đến mức này rồi, vợ chồng cậu hai Lý vừa tức vừa buồn cười, nhưng bọn họ mới không cho rằng con gái mình có thể có tương lai lớn bao nhiêu, hai người một trước một sau tức anh ách đi về phòng mình.

Xem xong náo nhiệt rồi, những người khác cũng không còn đặt lực chú ý lên người Lý Thanh Lê nữa.

Buổi tối, người có tâm trạng không tồi duy nhất đại khái chỉ có Lưu Ngọc Hân, cô ta xoa đầu Lý Nhị Nha, tràn đầy vẻ biết ơn với Lý Thanh Lê: “Đồng chí Lý Thanh Lê, lần này thật sự quá cảm ơn cô! Nếu như không có cô, có khả năng Chính Bình bị bỏ lỡ chính là một tương lai tốt đẹp! Trước đây tôi từng nghe người ta nhắc tới cô cho nên có ấn tượng không tốt cho lắm về cô, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay tôi mới biết là chúng tôi quá phiến diện! Đồng chí Lý Thanh Lê, cô là một đồng chí tốt hiếm có, có tư tưởng, có giác ngộ, có sự quyết đoán, có lòng can đảm và hiểu biết, có khí phách!”

Trong đầu Lý Thanh Lê lại nổi lên một suy nghĩ: Đây là lời khen tặng mà một cô em chồng cực phẩm được phía tác giả chứng nhận nên có sao? Được người khen như vậy tại sao cứ cảm thấy quái quái.

Dưới ánh trăng bao la, trên gương mặt của Lưu Ngọc Hân mang theo nụ cười nói với Lý Nhị Nha: “Chính Bình, em có thể lên cấp ba toàn bộ là nhờ vào cô út của em, mau bày tỏ lòng biết ơn với cô út của em đi, sau này nhất định phải nhớ báo đáp cô út của em, biết chưa?”

Lý Nhị Nha đã khóc đến mức hai mắt sưng lên đối diện Lý Thanh Lê, không biết nghĩ đến gì mà đột nhiên “hức” một tiếng, sau đó càng không thể cứu vãn được.

“Cảm ơn… hức… cô út ạ… cháu… hức… sau này…”

Lý Thanh Lê giơ tay ngắt lời cô bé: “Được rồi được rồi, cô biết rồi! Cháu chăm chỉ học hành, sau này có triển vọng thì hiếu thuận cô út, cô không tiêu tiền uổng phí đâu.”

“Cháu muốn giống… hức… cô Lưu… hức…”

Ánh trăng mờ ảo, tiếng côn trùng ếch nhái kêu, đôi mắt của Lý Nị Nha vô cùng sáng.



Lý Thanh Lê nhìn về phía Lý Ngọc Hân với vẻ khó hiểu: “Có ý gì?”

Lưu Ngọc Hân mặt mày hớn hở, khóe miệng cũng mỉm cười, đáp: “Đại đội trưởng Lý đã quyết định cho tôi suất tuyển sinh vào đại học Công Nông Binh duy nhất ở đội sản xuất chúng ta, bây giờ tư liệu đã giao lên cho công xã sơ thẩm, nếu thông qua còn phải gửi lên khu và huyện xét duyệt, làm kiểm tra sức khỏe hai lần, nếu như thuận lợi tôi có thể lên đại học trước năm mới!”

Đây thật sự là một chuyện vô cùng tốt, Lưu Ngọc Hân khó nén được vui mừng nói liên tục không ngừng nghỉ.

Lý Thanh Lê lại hơi ngây người.

“Cô muốn lên đại học Công Nông Binh? Vậy Lương Lỗi thì sao?” Lý Thanh Lê hỏi.

Lưu Ngọc Hân bỗng dưng trừng to mắt, ấp a ấp úng có hơi xấu hổ, rất thấp giọng hỏi: “Cô, cô biết mối quan hệ giữa tôi và anh ấy?”

Lý Thanh Lê mang vẻ mặt ngơ ngác, nhưng dù sao cô cũng không phải con gà mờ không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, ngược lại đến đây cũng biết là có ý gì, vậy mà Lưu Ngọc Hân và Lương Lỗi lại đang kết đối tượng?

Nhưng trong tiểu thuyết nói thanh niên trí thức duy nhất có thể lên đại học Công Nông Binh rõ ràng là Lương Lỗi cơ mà? Cô nhớ chuyện này không phải vì anh ta treo danh hiệu nhân vật phản diện hy sinh cộng thêm người ái mộ nữ chính trong tiểu thuyết, mà toàn là vì lời tâm tình cũ kỹ vừa quê vừa ngấy đó của anh ta, ví dụ như:

Anh phát hiện ra hôm qua mình rất thích em, hôm nay cũng rất thích em hơn nữa dự cảm trong tương lai sẽ càng thích hơn em hơn.

Em biết sự khác biệt giữa em và sao trời là gì không? Sao ở trên trời còn em ở trong tim anh.

Gần son thì đỏ còn gần em thì ngọt.

Mỗi một cây bút của anh đều biết tên của em.

Pháo đêm ba mươi vang lên cũng không vang bằng anh nhớ em.