Thập Niên 70: Cuộc Sống Gia Đình Sau Khi Ly Hôn

Chương 16: Chia Nhà 4




Khương Vân nói với bí thư Tống: "Bác này, có thể cho chúng cháu sống nhờ ở căn phòng trống phía sau sân gia súc của lữ đoàn chúng ta được không?"Nghe thấy cô nói đến nơi ấy, xung quanh nhất thời lạnh ngắt như tờ.



Một lúc sau, có người bắt đầu lẩm bẩm nói nhỏ, đều nói lá gan của Khương Vân cũng thật lớn.



Trịnh Tất Thần cười rộ lên: "Thật ra mọi người cũng không cần phải sợ đâu, căn nhà đó chúng tôi có đi xem qua rồi, chỉ hơi cũ nát một chút thôi, tu sửa lại là có thể sống ở đó được, bên trong không có yêu ma quỷ quái gì đâu.



""Thanh niên trí thức Trịnh, cậu đừng nói nữa, khiếp người!" Mấy bà lão mê tín rất nhanh đã cắt đứt lời cậu.





Nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong căn nhà đó, mấy bà lão đã vội vàng bảo Trịnh Tất Thần không cần nói nữa.



Tống Chiêm Cương cười lạnh nhìn chằm chằm Khương Vân: "Cô là người độc ác như vậy sao, sống ở nơi tà ác như thế chỉ xứng với cô thôi.



"Khương Vân thay đổi dáng vẻ dịu dàng lương thiện quen thuộc, nói lời châm chọc: "Theo tôi, nơi nào có anh mới là nơi tà ác nhất.





"Tống Chiêm Cương bị cô làm cho tức giận nhất thời không nói được nên lời, anh ta chỉ nặng nề hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.



Bí thư Tống còn hơi do dự, nhưng ông Phúc vẫn ủng hộ nên ông cũng chỉ biết đồng ý, còn nói đợi qua bữa cơm chiều sẽ tìm người tu sửa lại nhà cửa.




Tìm được chỗ ở nên Khương Vân muốn dọn đồ vật qua đó trước, cô không muốn ở lại nhà của Tống Chiêm Cương nữa.



Cô dỗ hai anh em ra lữ đoàn chơi cùng chú mèo đen ngốc, khỏi để bị bà ta mắng chửi như lúc trước.





Bí thư Tống cử con trai mình là Tống Chiêm Quốc cùng một thanh niên khác đến giúp Khương Vân kéo lương thực cùng dụng cụ đi, Trịnh Tất Thần thấy thế cũng đi ra hỗ trợ.



Bà Tống chống nạnh đứng giữ cửa, thấy bọn họ đi đến gần lại chửi ầm lên, mắng Khương Vân là sao chổi lại mắng Tống Chiêm Quốc ra tay giúp đỡ người ngoài.




"Để tao xem ai dám dọn đồ của nhà tao đi! Bà đây cực khổ cả đời, không thể để con đàn bà góa phụ này phá huỷ của tao được!"Nói xong bà ta lại ngồi xuống mặt đất trước cánh cửa, vỗ đùi bắt đầu khóc lóc thảm thiết nói Khương Vân ỷ thế hiếp người, mang theo đàn ông gõ tới cửa không cho bà ta sinh sống.



Bà ta làm ra chuyện như vậy nên Tống Chiêm Quốc cũng không dám động, Trịnh Tất Thần muốn phân rõ phải trái cũng vô dụng, nói lý với một bà già không rõ phải trái thế này còn khổ hơn so khi khi tú tài gặp phải binh lính(1).



(1) Nguyên văn câu này là 秀才遇到兵有理说不清 – Ngụ ý chỉ Thành phần trí thức đụng phải dân quê mùa, lúc giao tiếp sẽ xuất hiện một vài vấn đề, nhân sinh quan bất đồng, cách thức biểu đạt bất đồng, kết quả binh lính không hiểu tú tài nói gì mà tú tài cũng chẳng hiểu binh lính đang nói gì.



Tống Chiêm Quốc cùng với Trịnh Tất Thần gọi hai anh em Tống Chiêm Cương, Tống Chiêm Cường ra, nhưng hai bọn họ đều giả chết không lộ mặt, đến cả Tống Hoè Hoa cũng trốn ở trong nhà giả vờ như không nghe thấy.




Thật sự không biết xấu hổ sao? Khương Vân phải trực tiếp kéo bà ta ra.





Bà Tống bắt đầu giương nanh múa vuốt: "Mày dám động vào tao sao? Mày động vào tao thử xem, tao đi lên công xã kiện mày!"Bà ta tỏ ra hung hăng càn quấy, ở cửa thôn lữ đoàn Hồng Phong có một nhóm đội quân tóc dài cấp tốc xông tới.




Cầm đầu là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, nữ cán bộ tóc ngắn, trong tay mỗi người đều nắm theo cái chày cán bột giống như cơn gió vọt tới.



Đi tới đầu ngỏ, người phụ nữ cầm đầu cáu kỉnh quát: "Nhà của thằng khốn nạn đó ở đây đúng không?"Một người phụ nữ khác lập tức đi lên, quay đầu nhìn: "Chị Đinh, là nơi này, không sai! Bọn họ đang ồn ào đòi ly hôn!"Người phụ nữ cầm đầu vung chày cán bột lên, xung trận ngựa tiến lên phía trước, vừa lúc vào cửa đã nhìn thấy đứa con gái ngu dại của mình, còn bà Tống thì đang ngồi ở dưới đất la lối om sòm.



Bà gào to một tiếng: "Khương Vân, có phải con thật sự muốn ly hôn không?"Khương Vân sửng sốt một chút, đầu óc mơ hồ một lúc sau mới nhận ra người phụ nữ trước mặt mình chính là người mẹ ruột, người mẹ mà cô đã cắt đứt quan hệ vì tên cặn bã kia, Đinh Quế Mai.



Hốc mắt Khương Vân đỏ lên, lại gật đầu nghẹn ngào gọi một tiếng mẹ.



Đinh Quế Mai mắng: "Tôi không có đứa con gái ngu xuẩn như cô!"Bà vung chày cán bột trên tay lên, hô hào nhóm phụ nữ phía sau: "Các chị em, Đinh Quế Mai tôi nghẹn cơn tức giận này suốt bảy tám năm nay rồi, hôm nay nhất định phải ra tay mới được! Tên Tống Chiêm Cương kia hiện tại không phải là con rể của tôi, đều dùng sức cho tôi! Đập nát nó cho tôi!".