Thập Niên 70: Cuộc Sống Gia Đình Sau Khi Ly Hôn

Chương 6: Bỏ Chồng 4




Cô quyết định nhắc lại một lần nữa: "Bác à, nếu bác ngại khó xử lý mặt tình cảm thì cháu sẽ hét lên ở trong thôn để mọi người biết Tống Chiêm Cương là người đối nhân xử thế như thế nào.



Để xem mọi người có chọc vào xương sống của anh ta hay không!"Lần này bí thư Tống đứng ngồi không yên: "Đừng nóng vội, chỉ cần cháu cảm thấy không chịu nổi, muốn ly hôn chắc chắn có thể ly hôn.





Dưa hái xanh sẽ không ngọt."Ông kế toán già ở bên kia đột nhiên nói xen vào: "Bí thư khó nói thì để tôi đi mắng tên khốn đó, chưa làm được việc gì mà còn muốn làm Trần Thế Mỹ!"Bí thư Tống biết ông Phúc đang tỏ thái độ ủng hộ Khương Vân, vậy ông cũng không quan tâm.Khương Vân lập tức cúi đầu trước ông Phúc: "Cảm ơn ông Phúc đã chủ trì công đạo cho cháu."Ông Phúc hừ một tiếng: "Không được bắt nạt người như vậy, còn xem con dâu người ta làm trâu làm ngựa để sai khiến, bây giờ muốn về thành phố thì đạp người ta một cái? Còn muốn để cho người ta làm vợ của em trai anh ta để tiếp tục làm trâu làm ngựa hầu hạ bọn họ.



Nghĩ người ta là cỏ dại không thể tái sinh hay sao?"Bí thư Tống liên tục nói: "Ông Phúc nói có lý, Chiêm Cương quả thật không đúng."Khương Vân: "Bác, bình thường bác cũng nhìn thấy đó.





Tống Chiêm Cương không xem trọng hai đứa con trai này, cả ngày nói mình không trọng nam khinh nữ nên thích con gái, ghét bỏ hai đứa nhỏ.




Chắc chắn anh ta sẽ không dẫn hai đứa nhỏ vào thành phố.





Nếu làm cha mà không cần con, vậy người khác cũng không có tư cách tranh giành, cháu phải mang theo hai đứa nhỏ."Ly hôn xong còn muốn có hai đứa con, không phải mang theo con riêng để tái hôn là không tốt, còn phải cho chúng ăn uống, ngủ nghỉ, nuôi một đứa nhỏ không hề dễ dàng. Cần phải có rất nhiều can đảm.Ông Phúc gật đầu liên tục: "Là một người phụ nữ có trách nhiệm! Có thể gánh nửa bầu trời!"Bí thư Tống: "Cháu dâu, không phải bác dội cho cháu gáo nước lạnh, nhưng một người phụ nữ như cháu có thể nuôi hai đứa con sao?"Không đợi Khương Vân lên tiếng, ông Phúc đã nói: "Cô gái này bình thường làm việc nhanh nhẹn, với kỹ năng làm việc nhiều hơn một số chàng trai.




Hai đứa nhóc cũng hiểu chuyện còn có thể giúp đỡ công việc, qua vài năm nữa sẽ dễ kiếm được công việc, tôi thấy sau này được ăn no cũng không thành vấn đề."Hơn nữa lữ đoàn cũng thật sự không thể để cho người ta chết đói, vẫn có thể trợ cấp một chút, nhưng sợ là nhà bà Tống không nỡ buông tay.Đây là hai đứa cháu, hai năm nữa có thể đi làm việc và kiếm được công việc.Khương Vân cũng nói mình có thể nuôi con.Bí thư Tống: "Cháu biết là được rồi."Khương Vân: "Ngoài ra Tống Chiêm Cương phải trả tiền nuôi con, khẩu phần ăn của bọn nhỏ, sau này còn có học phí.



Anh ta rút một phần, tốt nhất là nên đưa luôn một lần."Dù sao bí thư Tống cũng không có kinh nghiệm cho chuyện này, mà vào lúc này trong thôn cũng có rất ít cặp ly hôn.Ông Phúc: "Cậu ta nên như vậy, sinh nó ra mà không nuôi nó lớn, đó là cách làm của một súc sinh!"Bí thư Tống: Được, dù sao cũng phải quản, ông không thể tiếp tay cho súc sinh.Ông Phúc gọi Tống Chiêm Cương tới nói chuyện.






Ở văn phòng lữ đoàn, bọn họ không dám quá đáng với phụ nữ, nhưng ở nhà cũng khó nói.Khương Vân cảm kích ông Phúc vì cô mà chủ trì công đạo, tranh thủ lúc đang rót nước lặng lẽ rót một chút nước linh tuyền vào trong bình trà lớn của ông Phúc.Mặc dù nước linh tuyền không để cho người bình thường rửa gân, rút tủy, hay là thay da đổi thịt.




Nhưng cũng có thể phấn chấn tinh thần, uống thường xuyên có thể tai thính mắt tinh, thân thể mạnh khỏe, làm đẹp da dẻ và kéo dài tuổi thọ.Cô hy vọng một người chuộng chính nghĩa như ông Phúc có thể sống lâu trăm tuổi.Nếu bí thư Tống và ông Phúc đồng ý ra mặt vì cô thì Khương Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng muốn đi tìm hai đứa con trai của cô.Nhưng họ thấy ở ngoài cửa có hai người phụ nữ trung niên xông vào, người đi đầu khoảng ba mươi tuổi, mặt dài với đôi mắt tam giác, xương gò má cao cũng cái mũi diều hâu, chính là chị chồng cả của Khương Vân, Tống Hòe Hoa.Tống Hòe Hoa thấy Khương Vân thì chửi ầm lên: "Mày là đồ con dâu bất hiếu, mày đánh mẹ tao thành ra như vậy.



Hôm nay người làm chị như tao đây phải dạy dỗ lại mày!" Cô ta giơ tay tát về phía Khương Vân, Khương Vân lùi một bước tiến hai bước, cô xoay người trốn vào văn phòng.Tống Hòe Hoa không chịu bỏ qua, giương nanh múa vuốt đuổi theo.Đột nhiên, một vật thể lạ bay xiên về phía cô ta, nhanh đến mức cô ta chỉ kịp dùng tay cản một chút."Xẹt!"Bốn vết máu xuất hiện trên tay cô ta..