Thập Niên 70 Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo

Chương 37: 37: Hiểu Nhau 2




Editor: HannahLâm Đào không nghĩ tới Lý Thành Hề còn có chuyện xưa như thế này, nghe thấy mà trong lòng khó chịu, muốn an ủi.Lý Thành Hề lại kiên cường hơn cô nhiều, sắc mặt như thường: "Đi thôi, phim sắp chiếu rồi." Lý Thành Hề đưa Lâm Đào đi qua, bởi vì là phim mới nên người đi xem tương đối nhiều, lúc vào phòng người chen lấn nhau.





Lý Thành Hề vẫn luôn đi sau lưng Lâm Đào, che chở cho cô, không để người ta chen lấn đến cô.Đây là một bộ phim tình cảm kháng chiến, kịch bản cảm động, trong rạp chiếu phim có không ít nữ đồng chí nhịn không được khóc.Lâm Đào cũng nhịn không được đỏ cả vành mắt, bởi vì nhớ tới mẹ Lý Thành Hề mà càng thêm khó chịu.Một bên khác trong rạp chiếu phim, Lâm Tuệ với Thẩm Quốc Bân cũng đang xem phim này, Lâm Tuệ một bên lau nước mắt một bên nói chuyện với Thẩm Quốc Bân ở bên cạnh: "Quốc Bân, anh nói xem tình yêu của chúng ta có thể cảm động như trong phim điện ảnh không?" Đáp lại cô ta là tiếng lẩm bẩm của Thẩm Quốc Bân.Lúc hết phim, Lý Thành Hề nhìn đôi mắt đỏ như con thỏ nhỏ của Lâm Đào, thở dài: "Lần sau không đưa em đi xem loại phim này nữa." Lâm Đào hít hít mũi: "Quá cảm động, tôi nhịn không được." Sau khi xem phim xong, hai người lại đi tản bộ, gió thổi rất dễ chịu.Buổi trưa, Lý Thành Hề đưa Lâm Đào đến tiệm quốc doanh ăn cơm, gọi một đĩa thịt xào ớt với canh cá trích.Lâm Đào nhỏ giọng nói: "Đồ ăn của tiệm cơm Quốc Doanh rất đắt, chúng ta tùy tiện ăn một chút là được rồi." Lý Thành Hề cười cười, cho cô một ánh mắt trấn an: "Không có việc gì, em quá gầy, ăn nhiều một chút mới tốt." Cá vừa mới được mang lên, Lý Thành Hề đã lấy phần bụng cá ra bỏ vào trong chén Lâm Đào: "Ăn cái này đi, ít xương cá." Lâm Đào cười ngại ngùng, gắp cho Lý Thành Hề một đũa thịt: "Anh cũng ăn nhiều một chút." Đồ ăn của tiệm cơm Quốc Doanh rất đắt, hương cũng rất thơm.Chẳng qua Lâm Đào vẫn cảm thấy tự mình làm đồ ăn thì càng ăn ngon hơn một chút, lúc đi ra, còn nhỏ giọng nói với Lý Thành Hề: "Kỳ thật đồ ăn tôi tự làm ăn cũng rất được." Lý Thành Hề trả lời: "Sau này tôi nhất định tìm cơ hội nếm thử." Lâm Đào sửng sốt một chút, lập tức mặt đỏ lên.Cô cảm thấy bình thường mình là người rất bình tĩnh ổn trọng, hôm nay số lần đỏ mặt căn bản đếm không hết."Bây giờ chúng ta đi đâu?""Em quen thuộc với Tương thành hơn, em quyết định đi." Thế là Lâm Đào liền làm chủ đưa Lý Thành Hề đến trường học cũ của mình với công viên nhân dân, chờ sau khi đi dạo xong một vòng hai nơi này thì cũng gần ba giờ rưỡi.Lâm Đào đi theo xe bò, liền nói phải đi về.Lý Thành Hề đưa cô đến chỗ của ngày hôm qua, Lâm Đào nhìn những người trên xe bò kia, đó là những người khó ưa nhất.





nói chuyện khó nghe nhất trong làng.Vẫn ngừng lại bước chân: "Nếu không hôm nay vẫn đưa đến chỗ này thôi." Lý Thành Hề cũng không miễn cưỡng, chỉ là nhìn Lâm Đào, nghiêm mặt nói: "Lâm Đào, trải qua mấy ngày nay ở chung, em cảm thấy tôi thế nào?"Anh thế nào ư? Anh rất tốt.Lâm Đào muốn mở miệng, lại bởi vì nhịp tim quá nhanh, mà nói không ra lời.





Cô cúi đầu, vuốt vuốt ngón tay, đây là biểu hiện mà lúc cô căng thẳng mới có.Tiếp theo liền nghe Lý Thành Hề nói: "Lần sau để tôi đưa em về nhà đi." Lâm Đào lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Lý Thành Hề, mặt đỏ hồng, nói như bỏng miệng, lắp ba lắp bắp:"Được." Lời của hai người đều rất hàm súc, nhưng trong lòng hai người đều hiểu, lời này đại biểu cho ý gì.Lý Thành Hề cười thành tiếng, đưa tay vuốt đỉnh đầu cô, giọng điệu bất giác ôn nhu hơn mấy phần:"Ngày mai cũng thời gian này, tôi chờ em ở nơi này.""Vâng, vâng." Lâm Đào khẽ gật đầu như gà con mổ thóc, quay đầu nhìn xe bò: "Vậy...!Vậy tôi đi về trước nhé.""Đi đi, tôi nhìn em đi." Lâm Đào xấu hổ nhìn Lý Thành Hề, lại xấu hổ xoay người đi.Chờ sau khi lên xe bò, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái.






Rõ ràng cách một khoảng cách rất xa, nhưng cô vẫn thấy được nụ cười trên mặt anh.Lâm Đào cũng cười theo, đưa tay đặt lên ngực nơi trái tim đang đập vô cùng mạnh mẽ.Trong lòng của cô giống như có nai con đi loạn, lại như có trăm ngàn con hồ điệp đang nhẹ nhàng nhảy múa..