Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 317: Phiên ngoại - Thợ mộc Viên và con rối (2)




Thứ mà cô vừa bị đáp vào mặt chính là hai chiếc bánh bao cứng đờ, lạnh ngắt. Giờ nó chúng đang nằm dưới nền nhà, dính đầy đất cát đen xì.

Con rối vươn tay nhặt lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi. Ồ, rất giống thứ mà Bự con từng đút cho cô ăn. Chẳng lẽ cái này cũng là đồ ăn sao?

Nhưng Bự con không có ở đây mà, là ai cho cô ăn nhỉ?

Con rối mỉm cười, nghiêng đầu nhớ tới hình bóng Bự con. Cô bắt chước anh, tự sờ lên mặt mình, khẽ vuốt nhẹ mấy cái.

Oa, cảm giác này thật là thích quá đi!

Chơi chán, con rối mới lại nhớ ra hai cái bánh bao vẫn bị vứt chỏng chơ dưới đất. Cô lại một lần nữa nhặt lên, định ăn nhưng bánh bao cứng quá, không biết phải ăn như thế nào.

Về cơ bản, cô vẫn chưa hiểu hết các bộ phận trên cơ thể mình cũng như chưa đủ khả năng thực hiện các hành động quá phức tạp. Ví thử như ngay lúc này cô không biết cắn mà chỉ có thể dùng răng cửa mài từng chút từng chút một.

Nhưng mà những lúc như này Bự con sẽ ở bên cạnh xoa xoa bụng cho cô. Giờ không có Bự con, cô không biết phải nuốt xuống thế nào. Ngờ nghệch nhìn chiếc bánh bao một lúc, con rối tuỳ ý ném đi. Trong chốc lát, chiếc bánh bao mất hút vào màn đêm, không thấy tăm hơi.

Con rối chầm chậm lết ra phía cửa, dưới bàn chân vết thương vẫn còn rỉ máu, nhìn rất đau nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì.

Cô nghiêng đầu ngắm ánh trăng chênh chếch qua khe cửa nhỏ hẹp, tự hỏi sao giờ này Bự con vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng rồi chợt nhớ, mỗi lần mình muốn ra ngoài, Bự con sẽ không nói không cười, trực tiếp làm lơ cô. Hình như Bự con không thích cô đi ra ngoài thì phải.

Nghĩ vậy, con rối liền lùi bước. Cô sợ nếu giờ mình đi rồi thì Bự con sẽ không tìm được mình nữa.

Song cô đâu biết rằng, sáng nay khi cô tự ý chạy ra phố chợ thì hai người đã mất liên lạc từ đó rồi!

Con rối lại lần mò chui vào chiếc rương ọp ẹp trong góc phòng, nhắm mắt vững lòng tin, ngày mai Bự con sẽ tới!

Trên nhà chính cách đó không xa, bếp than đỏ lửa ấm sực, gã đàn ông say khướt, ngủ chảy cả nước miếng, mặt mày hớn ha hớn hở như thể đang mơ thấy mộng đẹp.

Tang tảng sáng, con rối đã tỉnh từ lâu nhưng vẫn cuộn tròn trong rương, nhắm chặt mắt. Cô muốn đợi hai tiếng gõ thật nhẹ của anh Bự con rồi mới mở mắt.

Rất tiếc, chẳng có những tiếng gõ dịu dàng ấm áp như thường lệ, thay vào đó là cú đạp cực kỳ mạnh bạo và thô thiển.

Đêm qua gã say rượu lắc lư đi kiểm tra, thấy cô ngoan ngoãn ngủ trong rương, gã rất lấy làm hài lòng, lại lảo đảo quay về nhà chính ngủ tiếp.

Sáng nay tỉnh rượu, gã quên béng chuyện đêm qua. Mở cửa ra chẳng thấy người đâu, gã sợ chết điếng, còn tưởng nhân lúc gã ngủ, cô thừa cơ hội bỏ trốn rồi chứ.

Đến lúc phát hiện cô rúc mình trong chiếc rương, gã điên tiết co giò đạp mạnh rồi túm cổ cô kéo ra bên ngoài.

Gã bắt lấy cằm cô, nghiêng trái nghiêng phải rồi tấm tắc gật gù. Quả là một cô gái xinh xắn, mi thanh mục tú (1), mảnh mai yêu kiều. Áng chừng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi là cùng, mặt mày nhẵn thín, mềm mịn như trứng gà bóc. Nhịn không được, gã liền vuốt má cô một cái.

Ngay lập tức, nụ cười dê trên mặt lão tắt ngúm, sao mặt lại lạnh như xác chết thế này!

Nhớ tới cảm giác lạnh lẽo lúc kéo tay cô ta hôm qua, gã sợ run người. Không xong rồi, phải nhanh chóng bán ngay thôi, chần chờ là lỗ to mất!

Cũng may là gã đang vội nên cô mới thoát được một trận đòn nhừ tử. Bằng không thì khó nói lắm, vì gã đã nhìn thấy chiếc bánh bao cô ném chỏng chơ trong góc nhà.

Gã lấy dây thừng trói tay cô. Vết siết rất chặt khiến da cổ tay nhăn đùm nhưng không hề chuyển màu thâm tím, một biểu hiện của hiện tượng máu không được lưu thông.

Xong đâu đó lại chạy đi kiếm một đôi giày, xỏ vào chân cô. Đôi giày nam to đùng, cũ mèm và thối hoắc y như người gã.

Lại một lần nữa bị lôi xềnh xệch ra ngoài, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo người đàn ông nhưng cái cổ vẫn không ngừng ngoái nhìn về phía sau. Cô mơ hồ nhớ rằng hôm qua mình từ hướng đó tới, chắc hẳn nhà của Bự con nằm ở phía đó.

Cô muốn đi về nhà Bự con, nhưng sao gã này cứ kéo cô theo hướng ngược lại.

Gã định đưa cô đi đâu? Cô muốn gặp Bự con cơ, bụng cô lại đang kêu ùng ục nữa rồi…

Cứ thế, con rối bị kéo đi rất xa, rất xa. Ra khỏi thị trấn đông đúc là một con đường hoang vu heo hút dường như kéo dài vô tận, đi mãi đi mãi lại tới một thị trấn nhộn nhịp, sầm uất khác.

Vào trong trấn, cô liên tục đánh mắt quan sát các cửa tiệm dọc hai bên đường. Cô hy vọng sẽ nhìn thấy xưởng mộc quen thuộc…

Trên đường phố, có rất nhiều người đàn ông na ná Bự con, họ đều mặc áo bông to phồng.

Con rối thong thả cúi đầu, nhìn tấm áo đơn màu xám trên người mình. Đây cũng là chiếc áo tự tay Bự con mặc vào cho cô.

Lúc đó, cô không chịu, cứ níu lấy áo anh, đòi mặc giống như vậy. Nhưng anh đã lắc đầu từ chối, kiên trì khoác chiếc áo mỏng manh này lên người cô.

Rồi lại nhớ cái lần đầu tiên cô có thể tự cử động tay chân, Bự con đã cười rất tươi, khoé miệng cong cong suốt nửa ngày trời, vui vẻ y như đám con nít ngoài phố.

Hôm qua cũng là lần đầu tiên cô biết cười, nhưng Bự con lại không trông thấy. Nếu anh thấy, chắc hẳn sẽ vui hơn nữa cho xem!

Đang mải mê đắm chìm trong dòng chảy ký ức thì đột nhiên gã đàn ông dừng bước. Gã ta nói chuyện với một tên đàn ông cao to, vạm vỡ nhưng vẫn không phải là anh Bự con của cô. Cô nghe rất rõ lời bọn họ nói song lại chẳng hiểu gì.

“Lão Lâm, con bé là cháu gái nhà tôi, nếu không phải vì gia cảnh quá nghèo, trong nhà không còn cái ăn thì làm sao tôi phải dắt nó tới đây” gã đàn ông cò kè mặc cả. Thái độ không bằng lòng với cái giá mà bên mua đưa ra.

Lão Lâm phá lên cười nghiêng ngả: “Cháu gái á, họ nhà ông mắn đè thế à, sao vài ba hôm lại tòi ra một cô cháu gái thế?”

Nói đoạn, lão nhìn sang cô gái mặc mày si ngốc đứng bên cạnh, khó chịu hỏi: “Sao nhìn nó cứ dại ra thế, không có bệnh gì đấy chứ?”

Gã đàn ông âm thầm thở dài, gã cũng tiếc hùi hụi từ hôm qua tới giờ đây. Nhưng tất nhiên, gã nào dám để lộ tình hình thức tế: “Này này, đừng có mà ăn nói linh tinh. Dại là dại thế nào. Cháu gái nhà tôi thông minh từ nhỏ. Chẳng qua mấy hôm trước nó trượt chân rơi xuống sông, không may đập đầu vào đá. Mà nếu không phải vậy thì tôi sẽ đưa nó tới đây chắc?”

Ban nãy thì nói nhà nghèo không có cái ăn, giờ lại bảo rơi xuống sông đập đầu vào đá, lão Lâm nhếch mép cười đểu, giơ một ngón tay, nói chắc: “Một giá một, không hơn một xu!”

Một trăm đồng, gã đàn ông do dự giây lát rồi cắn răng gật đầu. Thôi cũng được, từng đây đủ cho gã ăn chơi vài ngày rồi!

Gã đặt sợi dây thừng vào tay lão Lâm, con rối lập tức bị kéo sang phía đó. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô thấy lão Lâm móc túi lấy ra hai bọc giấy màu sắc sặc sỡ ném cho gã đàn ông. Gã vồ lấy, cười toe toét rồi vui tươi hớn hở xoay người đi thẳng.

Thế là con rối lại đặt chân tới một địa phương mới, lạ lẫm và rộng lớn vô cùng. Hình như còn lớn hơn cả chỗ trước đây cô từng ở. Kỳ thực cô cũng chẳng rõ thị trấn chỗ nhà anh Bự con rộng bao nhiêu. Chỉ là cô thấy con phố này quá dài, cửa hàng cửa hiệu mọc san sát, nối tiếp nhau không nhìn thấy điểm dừng. Thế nên cô mới cảm thấy nó rất rộng lớn.

So với gã đàn ông thối hoắc kia, lão Lâm cư xử bớt lỗ mãng hơn. Con rỗi bị lão dắt tới một căn phòng. Đương nhiên cũng tốt hơn gian phòng tối tăm ẩm thấp đã nhốt cô đêm qua. Ở đây có cửa sổ, có giường nệm, ngoài ra còn có mấy người tóc dài, trông khá giống với bà thím đã đỡ cô dậy trên phố chiều qua.

Ngay khi con rối bị đẩy mạnh vào trong, cánh cửa phía sau lưng lập tức đóng sập lại.

Mấy cô gái trong phòng ngẩng đầu rồi lại ảm đạm gục xuống.

Cú đẩy ban nãy quá mạnh làm con rối ngã sõng soài ngay ngạch cửa, cả đầu gối lẫn trán đều toé máu. Nhưng cô không biết đau là gì, dò dẫm lần sờ từng chỗ những mong tìm được một cái rương gỗ để chui vào.

Tuy nhiên, trong phòng này chẳng có lấy một chiếc rương nào hết, chỉ có một dãy giường xếp sát cạnh nhau, bên trên trải những tấm nệm mỏng lét, mốc meo.

Về cơ bản, động tác của con rối khá giống người bình thường, chẳng qua tốc độ hơi chậm hơn một chút và dáng đi cứng ngắc giống người bị đau chân mà thôi. Vậy nên chẳng ai phát hiện ra điểm bất thường của cô.

Con rối lần tới mép giường, cô ngồi xổm xuống rồi chậm rãi chui vào trong gầm giường, cuộn mình lại, hai tay ôm gối. Mùi máu tươi quen thuộc xộc thẳng lên mũi giúp cô an lòng hơn chút đỉnh. Thi thoảng trên người Bự con cũng có mùi này…

Con rối không biết đây là nơi nào, cũng không có ai nói cho cô biết. Xung quanh đây hỗn tạp rất nhiều các loại mùi, cô chẳng thể nào phân biệt được nhưng cô biết nó không hề dễ chịu như mùi ở xưởng mộc, nơi có anh Bự con!

Con rối mệt quá ngủ thiếp đi. Cô chưa từng đi bộ nhiều như vậy, cô cảm thấy phần thân dưới như rời ra, không thuộc về cơ thể của mình nữa. Tuy rằng lúc trước ở cùng với anh Bự con, có đôi khi chân cô cũng không thể hoạt động linh hoạt nhưng nó chưa bao giờ mất hết sức lực như lúc này.

===

Chú thích:

(1) Mi thanh mục tú: Miêu tả lông mày dài nhỏ, mắt đẹp. Nghĩa bóng: Chỉ người có khuôn mặt đẹp.