Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh

Chương 9




"Anh tổng cộng để dành được tám mươi đồng, trừ bỏ lễ hỏi ra, còn lại 14 đồng, tiền tiệc cưới anh đã bàn bạc với em rồi, nên không lấy ra dùng để nạp vào nữa. Anh biết tính tình kia của mẹ anh, chỉ cần anh lấy ra một chút thì bà ấy chắc chắn sẽ đoán được anh có nhiều tiến, sau đó sẽ càng làm chuyện này dứt khoát hơn."

Hơn nữa, sau khi hai người kết hôn, anh còn phải tiết kiệm một ít tiền cho hai người, dùng cũng sẽ tiện hơn, vốn tưởng rằng sau khi kết hôn, anh sẽ chăm chỉ bí mật tiết kiệm hơn một ít, sau đó phân gia sẽ trải qua cuộc sống tốt hơn, nhưng kết quả là anh đã bị khống chế ngay sau ngày họ kết hôn.

Hai vợ chồng ngồi ở trên giường, Tôn Quý Phương mở bọc vải ra, nhìn đống đồng xu và vài tờ tiền ở bên trong, mỉm cười lấy tiền ra đặt vào tay Dương Kế Tây, sau đó cô đứng dậy, lấy từ trong ngăn tủ lớn ra một chiếc chìa khóa nhỏ, sau đó mở tủ nhỏ ra.

Cũng từ phía dưới cùng, cô lấy ra một túi tiền nhỏ, đây là túi tiền do cô tự làm, làm bằng vải cũ nhưng được khâu rất dày dặn, đẹp đẽ và chắc chắn.

"66 đồng lễ hỏi, ba mẹ em đã quyết định làm chủ. Họ đưa lại cho em ba mươi đồng. Chỉ cần chúng ta sống tốt là được rồi."

Đương nhiên Dương Kế Tây biết chuyện này, nhưng chỉ trong vòng vài ngày sau khi anh bị khống chế, đã bị bà Dương nói khéo biết được số tiền này, sau khi bị kêu nghèo: "Anh" đã lấy hết số tiền họ có đưa cho bà Dương, sau đó thằng tư liền đi cầu hôn.

Dương Kế Tây hít sâu một hơi, không còn nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa, thay vào đó đưa 14 đồng trong tay cho Tôn Quý Phương: "Anh sẽ ghi nhớ tấm lòng của ba mẹ, tiền bạc gia đình nhỏ chúng ta để em cầm. Cho dù người nhà họ Dương có nói như thế nào hay làm gì đi nữa thì em cũng đừng lấy ra nhé."

Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, Tôn Quý Phương cũng hiểu rất rõ Dương Kế Tây, kể cả những ngày anh sống ở nhà họ Dương, cô nhận lấy tiền, lại từ dưới gối lấy ra một túi vải nhỏ, không tinh xảo bằng túi tiền kia: "Em mang cái này tới đây là tiền hồi môn, dùng mất 2 đồng rồi, mẹ cho thêm năm đồng, tổng cộng là tám đồng rưỡi."

"Vậy thì tổng cộng chúng ta có 52 đồng rưỡi." Dương Kế Tây mỉm cười nắm lấy tay cô: "Anh nghe ông hai nói anh trai của bà hai chạy xe tải, tiền lương mỗi tháng kiếm được là 25 đồng. Chúng ta có hai tháng tiền lương rồi."

Số tiền này nghe có vẻ không nhiều, nhưng dưới mắt của bà Dương lại giấu được nhiều vốn riêng như vậy thì quả thực là rất nhiều.

"Anh thực sự để em quản à?"

Tôn Quý Phương mỉm cười nói.

"Em là vợ anh, anh không cho em quản thì cho ai quản chứ?"

Vừa nói, Dương Kế Tây lại nghĩ đến chuyện không gian, vẻ mặt anh nghiêm túc nói: "Anh có vật này muốn cho em nhìn xem."

"Cái gì?"

Dương Kế Tây thả không gian ra, kết quả lại nhìn thấy vẻ mặt Tôn Quý Phương khó hiểu nghi hoặc nhìn anh, tựa hồ đang chờ anh lấy ra.

"Cái gì vậy ạ?"

"Em không nhìn thấy nó à?"

Tôn Quý Phương sửng sốt, nhìn chung quanh, nắm lấy tay anh nhìn lại, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Không có cái gì nha."

"Vậy để anh chứng minh cho em thấy một chút."

Nói xong, Dương Kế Tây cầm chiếc bát trên mặt tủ lên, lúc nãy khi mở tủ ra, Tôn Quý Phương đã uống hết nước trong đó, bây giờ chỉ là một cái bát trống không.

"Em nhìn cho rõ ràng nha."

Dương Kế Tây cầm chiếc bát bằng tay trái và đặt nó vào lòng bàn tay phải, ngay khi anh nắm bàn tay phải lại trong nháy mắt chiếc bát đã biến mất không thấy tăm hơi.

"..."

Tôn Quý Phương kêu lên xong liền nhanh chóng bịt miệng mình lại vì sợ bị người khác nghe thấy.

Nhìn thấy vậy, Dương Kế Tây cười khẽ một tiếng, mở tay phải ra, chiếc bát lại lần nữa xuất hiện.

Khi anh nắm tay lại chiếc bát lại biến mất.

"Trời ạ.. Em không hề nằm mơ, phải không?"

Tôn Quý Phương buông tay, muốn véo mình nhưng lại bị Dương Kế Tây nắm lấy tay cô, nghiêng người hôn lên mặt cô: "Không có nằm mơ, cái này gọi là không gian, anh từng nói cho em biết trong ác mộng anh đã từng nhìn thấy, nhưng cái này rất nhỏ, nó không đựng được nhiều đồ như một cái tủ nhỏ đâu."

"Ác mộng?" Khuôn mặt Tôn Quý Phương vừa mới đỏ bừng vừa trắng: "Anh nói xảy ra những chuyện này sau khi anh bị khống chế chính là ác mộng?"

"Đúng vậy, đối với em thì chuyện xảy ra đó có thể là cơn ác mộng của anh, nhưng đối với anh, đó là chuyện mà anh đã thực sự trải qua. Quý Phương, em hãy tin anh, cả đời này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ đó nữa. Vài thứ kia đừng hòng khống chế được anh!"

Hai vợ chồng nói chuyện rất lâu, cuối cùng Tôn Quý Phương không yên tâm số tiền kia ở trên người cô cho nên để Dương Kế Tây đặt số tiền đó ở trong không gian.

"Anh sợ anh bị.. Tốt hơn hết là để ở chỗ em đi."