Vừa qua bảy rưỡi, sáng sớm cuối thu đã đông đúc, chân trời được ánh bình minh nhuộm thành một bức tranh cuộn dài, đẹp vô cùng, khiến cho người khác say mê.
"Còn có ai chưa đến?" Trưởng thôn đi tới, trầm giọng hỏi Thẩm Như Quy.
Thẩm Như Quy ngước mắt lên nhìn, "Còn Giang Kiến Võ và Lý Cầm."
Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói không đợi nữa, liền nghe thấy tiếng kêu đợi một chút phát ra từ xa.
Giang Sơ Nguyệt nhìn qua, chính là Giang Kiến Võ đang cầm tay Lý Cầm, hai người thở dốc vì chạy.
Cô nhướng mày, từ nhà cũ đến đây cũng không mất mấy phút, nhìn là biết hai người này chạy đến, vừa đến liền thở không ra hơi, vô dụng như vậy sao?
Cô híp mắt, ánh mắt nhìn qua chỗ khác, không nhìn hai người kia nữa.
Trưởng thôn thấy dáng vẻ này của hai người, biểu cảm cũng không tốt lắm, nhưng cuối cùng không nói gì, dù sao cũng đi đào đê đập, người ta cũng không phải nói anh lăn lộn một ngày thì có thể kiếm được 8 - 10 công điểm, đều được tính dựa trên thành tích anh làm ra.
"Được rồi, nếu người đến đủ rồi, thì đi thôi."
Trưởng thôn nói một tiếng, liền quay người dẫn đầu đi về phía đê lớn.
Muốn đi đến đê lớn trước tiên phải đi qua trấn trên, sau đó vòng qua trấn Tam Kiều, đi theo hướng đông khoảng hơn nửa tiếng nữa là đến nơi.
Đường đi khá xa, nhưng đối với người hàng năm lao động mà nói, việc này cũng không tính là quá vất vả.
Trương Tuyết Phân vuốt tóc Giang Sơ Nguyệt, lại xoa đầu Chó Con, vẫn là không nỡ, nhưng mà..... "Hai con ở nhà phải ngoan, nếu như có chuyện gì, nhớ phải nhờ người đi lên đê báo cho mẹ và ba con biết, chứ đừng có cậy mạnh."
Giang Sơ Nguyệt "vâng" một tiếng, nhìn về phía Trương Tuyết Phân nháy mắt, rất là tinh nghịch, "Mẹ, mẹ qua đó tìm việc làm nhẹ nhàng một chút, công điểm ít một chút cũng không sao, dù gì nhà mình cũng do ba nuôi."
Cảm xúc không nỡ rời xa liền được lời nói đùa này của Giang Sơ Nguyệt đánh tan.
Trương Tuyết Phân nở nụ cười, người làm mẹ, cho dù con cái bao nhiêu tuổi, ở trong mắt bà, vẫn chỉ là một đứa trẻ, bà làm sao có thể yên tâm?
Nhưng tâm ý của Giang Sơ Nguyệt bà hiểu.
"Được, mẹ nghe con, việc nặng nhọc việc vất vả hay việc dơ dáy đều để ba con làm." Trương Tuyết Phân nói.
Giang Sơ Nguyệt không nghĩ tới Trương Tuyết Phân sẽ trả lời mình như vậy, lúc nghe được những lời này, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu kinh ngạc vui mừng.
Giang Kiến Văn nhìn lại thấy tại chỗ cũng không còn nhiều người, "Đi thôi." Sau đó nhìn Giang Sơ Nguyệt và Chó Con một cái, cuối cùng vẫn không kìm được, "Tiểu Hoa, con có ba mẹ, có chuyện gì, đừng chịu đựng, nhờ người lên đê gọi ba mẹ về."
Giang Sơ Nguyệt "vâng" một tiếng, nhìn đoàn người đi xa, vội nói: "Ba mẹ, ba mẹ đi nhanh đi, mọi người đều đi xa rồi."
Giang Sơ Nguyêt đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân, ánh mắt thoáng nhìn về phía Giang Kiến Võ đứng cách Giang Kiến Văn vài bước, trong mắt bỗng hiện lên một chút ngoài ý muốn.
Hai người này, tuy là đến muộn, vừa đến cũng không đi qua châm chọc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không liếc qua, có chút bất thường mà!!!
Nếu như hai người kia đối với Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân phớt lờ không để ý, hoàn toàn coi như người lạ, đó thật sự là chuyện tốt, nhưng mà nếu không phải, vậy.....
Cô nhíu mày lại, đột nhiên có cảm giác xúc động muốn gọi Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân trở về.
-
Hơn nửa người lao động khỏe mạnh đã rời đi, đa số còn lại là trẻ em và phụ nữ.
Bởi vì Chó Con trông có vẻ ngu si, lúc đầu còn có mấy đứa trẻ đi cùng, đoán chừng sau đó là người lớn trong nhà nói vài lời khó nghe, gần như không thấy đứa trẻ nào lại gần Chó Con nữa.
Cho dù có, cũng là mấy đứa trẻ có suy nghĩ bất chính, cầm hòn đá nhỏ ném thằng bé, lừa thằng bé làm một chút chuyện nguy hiểm, nếu không sẽ ỷ vào việc thằng bé nghe không hiểu người khác nói gì, ở ngay trước mặt thằng bé nói vài lời khó nghe.
Thỉnh thoảng Chó Con có phản ứng, những người đó dường như rất hài lòng vậy.
Mặc dù trước kia Giang Sơ Nguyệt không hay nói chuyện, nhưng thấy Chó Con bị người khác bắt nạt như vậy, cô đều dẫn Chó Con về nhà, giữ bên mình trông nom.
Vì việc này, Giang Sơ Nguyệt lúc đó bị Lưu Phương mắng chửi rất nhiều lần.
Lần này Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân đi, khoảng nửa tháng mới có thể quay về, cái này còn dựa theo thời hạn công trình, nếu có điều gì ngoài ý muốn, thời hạn công trình có thể còn kéo dài.
Về đến nhà, Giang Sơ Nguyệt dọn dẹp trước sau nhà một chút, sau đó cô gấp chăn đệm trong phòng mình lại, khoảng thời gian này, cô định ở phòng ngủ chính, cùng một phòng với Chó Con.
Để mình Chó Con ngủ một phòng, cô không yên tâm lắm.
Dọn dẹp trong nhà xong, cô nhìn mặt trời bên ngoài một cái, thấy thời gian còn sớm, quyết định lên núi "ngẫu nhiên gặp được" một ít thú hoang, đến lúc đó làm phiền thanh niên trí thức Thẩm mang lên trấn trên bán lấy tiền.
Nghĩ đến đây, cô thở dài, tối qua vốn định lên núi, đúng lúc hôm nay thanh niên trí thức Thẩm đi trấn trên, có thể giúp cô bán lấy tiền, kết quả bị Giang Tú Tú dẫn theo bà nội qua làm ầm ĩ một trận như thế, tất cả đều trở nên vô ích.
Quan trọng là, không biết lúc nào thanh niên trí thức Thẩm mới vào trong trấn nữa.
Đúng là, người không thích bạn, chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường phía trước của bạn.
-
Cuối thu trên núi, cảnh vật mang một màu sắc ảm đạm, thỉnh thoảng lại thay đổi một sắc thái khác, lá đỏ cũng xuất hiện nhiều hơn.
Lá trên chạc cây khô rất mềm, vừa chạm vào một cái, liền phát ra âm thanh nghe giòn giã, lá rụng xuống như phủ một lớp chăn lá dưới đất, sau đó trở thành chất dinh dưỡng cho mảnh đất này.
Giang Sơ Nguyệt nắm chặt tay Chó Con, từng bước đi vào trong núi.
Trời đông giá rét đang lặng lẽ đến gần, các loài động vật nhỏ đã sớm đánh hơi được, chúng đã tích trữ đủ đồ ăn, ngoan ngoãn không mở cửa tiếp khách nữa, ngay cả thú vui duy nhất là đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng phải tạm gác lại.
Con đường dẫn vào núi chật hẹp chỉ đủ một người qua, Giang Sơ Nguyệt vừa đi, vừa quan sát xung quanh, nhìn thấy đồ gì có thể ăn được liền dừng lại, nhặt bỏ vào sọt.
Không lâu sau, đi thêm hai bước nữa là vào trong núi sâu, Giang Sơ Nguyệt dừng bước.
Cô dừng chân trầm tư suy nghĩ một lúc, khẽ mở miệng, từ miệng cô phát ra chút âm thanh nhỏ và ngắt quãng.
Nói mãi mới xong, cô dắt theo Chó Con tìm được một thân cây khô nằm ngang trên mặt đất, chống cằm, đợi mấy bé dễ thương tự đưa mình tới cửa.
"Chó Con, để chị dạy em cách gọi người nhé." Giang Sơ Nguyệt chống tay lên đầu, nhìn Chó Con.
Chó Con ngẩng đầu ngơ ngác, không biết đang nhìn gì.
Theo tầm mắt của Chó Con, Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua vô số chạc cây yếu ớt lẻ loi chiếu xuống, ánh sáng không hề có độ ấm xuyên xuống, giống ánh sáng vàng, còn những hạt bụi trong đó giống như đang nhảy múa.
"Chó Con, em đang nhìn ánh sáng đúng không?" Giang Sơ Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Vẫn im lặng như trong dự đoán.
Giang Sơ Nguyệt liếc nhìn thấy Chó Con không có phản ứng gì khác, cô suy nghĩ, ngồi thẳng người, đặt hai tay lên vai Chó Con, ép thằng bé quay người lại, để thằng bé nhìn mình.
"Ánh sáng, ánh sáng." Mắt Giang Sơ Nguyệt nhìn theo Chó Con, nhắc lại hai lần, sau đó, nắm bàn tay nhỏ của Chó Con, chỉ vào ánh sáng lấp lánh, "Em nhìn này, đó chính là ánh sáng, là năng lượng phát ra từ mặt trời."
"Chó Con, nhìn chị này, đọc theo chị." Giang Sơ Nguyệt nói, "Ánh sáng."
Nói xong, mắt cô nhìn Chó Con, mang theo mong đợi.
Không biết đợi bao lâu, Giang Sơ Nguyệt nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ tấm thảm lá dày trải rộng dưới đất, tiếng nức nở nho nhỏ ngắt quãng, bỗng một con thỏ rừng lông xám xuất hiện cạnh chân cô.
Nó vẫn còn sống, một cặp mắt vô hồn đang nhìn Giang Sơ Nguyệt, nghiêng cái đầu qua.
Lại thêm một con, tiếp đó chính là con thứ hai, một trong sáu con thỏ rừng gục ngã bên cạnh chân cô, hai con gà rừng, khúc diễn tấu vừa vang lên đã ngừng lại khiến khu rừng lại trở nên yên ắng như trước.
Giang Sơ Nguyệt nhếch môi, biết rõ Chó Con sẽ không phản ứng lại, trong lòng cô không khỏi thở dài, bỏ tay đặt trên vai Chó Con xuống, khi cô định đem mấy bé dễ thương tự đưa mình tới cửa cất vào sọt, bỗng Chó Con có phản ứng.
Thằng bé cầm tay Giang Sơ Nguyệt, không quen lắm, ngay cả câu nói "Ánh sáng" cũng có chút mơ hồ không rõ.
Tất nhiên, rốt cuộc có phải thằng bé nói chữ "Ánh sáng" này không vẫn còn phải chờ bàn bạc lại, dù sao thì Giang Sơ Nguyệt thực chất căn bản chưa có nghe rõ.
Quan trọng là, Giang Sơ Nguyệt chắc chắn, đầu óc Chó Con không có vấn đề, không có vấn đề chút nào, đây cũng không phải cô tự lừa mình dối người, là sự thật.
"Chó Con, em nói lại lần nữa đi, vừa nãy chị nghe không rõ." Giọng Giang Sơ Nguyệt run rẩy, hỏi lại lần nữa.
Chó Con nhìn chằm chằm Giang Sơ Nguyệt khoảng ba giây, mới mở miệng.
"Ánh sáng."
So với vừa nãy thì lần này đọc rõ hơn nhiều, Giang Sơ Nguyệt đã nghe rõ.
Cô ôm chầm Chó Con vào lòng, cô còn muốn ôm thằng bé xoay một vòng, ước gì có một đôi cánh, có thể bay đến nói cho Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân biết, không chỉ có vậy, cô còn muốn vào văn phòng của trưởng thôn, cầm loa, nói cho tất cả mọi người biết, em trai của cô, đầu óc hoàn toàn bình thường, thằng bé cũng không phải kẻ ngu.
Mắt Giang Sơ Nguyệt rưng rưng, hai tay nâng mặt Chó Con lên, vẻ mặt hớn hở nói: "Buổi tối chị nấu canh cá(*) cho em ăn, còn nặn tặng em một đôi màn thầu thỏ vàng nhỏ, được không?"
(*)水煮鱼 - canh cá: Shui zhu yu có nghĩa là cá nấu trong nước, tuy nhiên khi thưởng thức món này thì bạn sẽ nhận ra phần nước dùng này không hẳn là nước mà thực chất lại được sử dụng rất nhiều dầu thực vật. Đó là lí do vì sao nồi cá Shui zhu yu lúc nào cũng trông đẹp mắt và hấp dẫn không thể tả. Tuy nhiên, có lẽ đây cũng là khuyết điểm duy nhất của món ăn nếu được thưởng thức bởi những thực khách không thích độ béo ngậy của dầu mỡ.
"Hôm nay chúng ta làm màn thầu thỏ nhỏ trước, sáng mai chị làm cho em màn thầu chó nhỏ, dù sao, chị biết làm, mỗi ngày chị sẽ làm một loại cho em ăn."
Giang Sơ Nguyệt hít mũi, "Nào, trước tiên chúng ta đem mấy bé dễ thương này cất vào sọt, sau đó lại đi ra con sông phía sau bắt cá."
Trên đường về, sọt đeo trên lưng thật sự rất nặng, suýt chút nữa đè gãy đôi vai gầy yếu của Giang Sơ Nguyệt, nhưng giờ trong lòng cô lại thấy vui vẻ hơn bao giờ hết.
Trước khi ba mẹ đi, cô còn nói đùa, muốn dạy cho Chó Con gọi ba mẹ, bây giờ nghĩ lại, có khi không chỉ có vậy, sẽ còn có thêm nhiều điều kinh ngạc hơn nữa.
Nhìn biểu hiện vừa nãy của Chó Con, Giang Sơ Nguyệt bỗng hiểu ra, vì sao có những người đã chìm trong trần ai (*cõi đời vất vả gian truân), nhưng trong lòng vẫn hướng về ánh sáng mặt trời???
Bởi vì, cho dù con đường phía trước tối tăm, thậm chí đầy chông gai, nhưng mà, chính là niềm hy vọng bạn chờ đợi sau vô số nỗ lực.
Nó không đơn giản chỉ là súp gà tâm hồn(*), cũng không phải là câu nói suông ngoài miệng, nó là niềm hạnh phúc mà bạn có thể cảm nhận được.
(*)心灵鸡汤 - súp gà tâm hồn: thuật ngữ này bắt nguồn từ cuốn sách Chicken Soup for the Soul của Jack Canfield và Mark Victor Hansen. Được sử dụng để miêu tả tác động tích cực của những câu chuyện, truyện cười hay bất kì hình thức giải trí khác có thể xoa dịu và làm động lực cho tâm hồn.
-
Thời tiết trở nên lạnh hơn, ven sông gần như không có người, hơn nữa vào lúc này, lại là thời gian ăn trưa, ngay cả những đứa trẻ thường chơi đùa ở đây cũng đã về nhà.
Giang Sơ Nguyệt hâm nóng cháo hạt dẻ và màn thầu ngũ cốc mà sáng Chó Con ăn còn thừa lại, để thằng bé ngoan ngoãn ăn ở nhà, không đi ra ngoài, cô dặn dò thằng bé mấy lần, sau đó Chó Con nghiêm túc gật đầu, cô mới lại ra ngoài.
Con sông phía sau rất dài, thôn bọn họ ở vùng hạ lưu sông, ngay cả nước sông này chảy từ đâu tới, cô cũng không biết.
Cô quen cửa quen nẻo đi tới phía sau cổng của trại thanh niên trí thức, theo con đường quanh co, đi thêm một đoạn ngắn qua bờ ruộng nhỏ, thì đến bờ sông.
Chỗ bờ sông chỉ đứng được tầm ba người, bình thường lúc các hộ gia đình trong thôn muốn tháo ga trải giường vỏ chăn hay những đồ dùng khác ra giặt rửa, đều sẽ đến nơi này, vì vậy, bên trên có chỗ tựa như bậc thang được xây bằng những tảng đá to, dùng để đập ga trải giường, vỏ chăn hay những đồ vật khác.
Cô tìm một góc khô ráo rồi ngồi xuống, nhìn về phía mặt sông đang yên ả nói mấy câu, rất nhanh, trên mặt hồ bỗng gợn sóng, thêm mấy phần sinh khí.
Cô nín thở và nhìn không chớp mắt vào mặt hồ, quả nhiên, nước sông vừa yên ả êm dịu bỗng nổi lên gợn sóng, cảnh vật càng trở nên sinh động hơn, ngay sau đó, trước mắt cô có hai con cá trắm nặng khoảng mười cân.
Lúc Giang Sơ Nguyệt vừa vác hai con cá đến cổng, đã nhìn thấy Lý Vĩ Minh và Thẩm Như Quy đang xách theo một miếng thịt to.
"A, Giang Tiểu Hoa, em mau nhìn, thịt, rất nhiều thịt." Lý Vỹ Minh nhanh mắt, Giang Sơ Nguyệt vừa đi đến cổng, giọng anh ta bỗng truyền tới.
Giang Sơ Nguyệt nhắm mắt lại, nhìn qua, chỉ thấy kẻ khờ khạo Lý Vĩ Minh, một tay của anh ta đang giơ cao miếng thịt lợn, còn sợ Giang Sơ Nguyệt không nhìn rõ bèn dùng tay còn lại, liên tục chỉ vào miếng thịt.
Trong miệng không ngừng kêu lớn "Thịt, thịt, thịt".
Giang Sơ Nguyệt hận không thể đi lên vả một cái vào miệng Lý Vĩ Minh, hỏi anh ta, sao không vào văn phòng của trưởng thôn cầm loa mà kêu, nói cho tất cả mọi người trong thôn biết, anh ta mua thịt???
Tôi thấy anh trông y như miếng thịt vậy!!!