Thập Niên 70: Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp

Chương 22: Đột nhiên có loại cảm giác vượt trội về chỉ số thông minh




Hôm sau, mặt trời vừa mọc chiếu khắp chân trời, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuống trái đất, xua đuổi mọi tà ác đang ẩn nấp trong bóng tối đi mất tăm mất tích.

Giang Sơ Nguyệt cả đêm ngủ không ngon, mặt trời vừa mới lên, ánh sáng yếu ớt còn chưa kịp xuyên qua cửa sổ hẹp, vì một tia sáng rọi vào căn phòng tối tăm, Giang Sơ Nguyệt ở trên giường đột nhiên mở mắt ra.

Cô ngồi dậy, liếc nhìn Chó Con vẫn đang ngủ say trước, sau đó vén chăn lên, hai chân vừa mới chạm đất, liền mềm nhũn, nếu không phải trên người vẫn chưa hoàn toàn đứng dậy, sợ rằng cả người đều sẽ ngã trên mặt đất rồi.

Trong lòng cô còn sợ hãi ngồi trở lại giường, ngơ ngẩn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhất thời có chút mờ mịt, không biết giờ phút này nên làm thế nào đây.

Cô không dám suy nghĩ, nếu như số phận của ba mẹ lặp lại giống như đời trước, vậy thì, ý nghĩa của việc cô "trở về" rốt cuộc là cái gì?

Ánh mắt của Giang Sơ Nguyệt từ cửa sổ hẹp rơi đến trên người Chó Con đang ngủ say, nghe hô hấp dài của thằng bé, nhìn lồng ngực hơi phập phồng của thằng bé, chỉ có như vậy, trái tim cô mới an ổn hơn chút.

Không đâu, nhất định không đâu.

Bọn họ đã tách nhà rồi, ba mẹ sẽ không còn giống như đời trước, bị ông bà nội còn có chú thím "bắt nạt" cô cũng không còn là mình của đã từng nữa, mà Chó Con, có mình trông nom, càng sẽ không dễ dàng bị người ta đưa đến gần nước...... cho nên, chắc chắn đều là tự mình dọa mình.

Đúng, còn có thanh niên trí thức Thẩm.

Tối qua anh đã nói, anh nhất định sẽ không để ba mẹ xảy ra chuyện, anh đã bảo đảm rồi.

Thanh niên trí thức Thẩm lợi hại như vậy, đời trước có thể cứu vớt mình, hiện tại, cũng nhất định sẽ cứu được ba mẹ về.

Nghĩ đến đây, Giang Sơ Nguyệt không rảnh lo đôi chân vẫn còn phát run, chống giường đứng dậy, thất tha thất thểu muốn đến cách vách tìm thanh niên trí thức Thẩm, cầu một cái yên tâm.

"Rầm rầm rầm......"

Giang Sơ Nguyệt còn chưa ra khỏi phòng, bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa.

Chân cô bỗng chốc khựng lại, thật khó khăn mới trấn an được trái tim đập quá nhanh của mình, lúc này giống như bị tiếng gõ cửa thình lình làm bừng tỉnh.

Tiếng đập cửa và tiếng tim đập, cứ như thể hai điệp khúc, đan xen cất lên ở tai trái và tai phải của Giang Sơ Nguyệt.

"Giang Tiểu Hoa, Giang Tiểu Hoa, thức dậy chưa? Mặt trời đã chiếu đến mông rồi, em còn chưa dậy à?"

"Giang Tiểu Hoa, nấu bữa sáng chưa? Trưởng thôn chẳng phải đã nói rồi, bảo hôm nay em bắt đầu đến trại thanh niên trí thức nấu bữa sáng cho bọn anh sao?"

"Giang Tiểu Hoa, em có còn muốn công điểm không hả? Anh nói cho em biết nhá, lười biếng là không đúng đâu."

Tiếng của Lý Vĩ Minh chui vào từ khe hở bốn phía, Giang Sơ Nguyệt dường như chỉ nghe thấy cái tên vừa sến súa và quen thuộc "Giang Tiểu Hoa."

"Chà, Giang Tiểu Hoa này cũng không phải người ham ngủ mà? Bình thường chẳng phải trời chưa sáng đã rời giường rồi sao? Hôm nay sao lại ngủ nướng rồi?"

"Hừ...... Giang Tiểu Hoa, tối qua chẳng phải em còn lo lắng cho chú Giang và thím sao? Quả nhiên, lòng dạ đàn bà chính là kim đáy biển, hóa ra lo lắng đều là nói ngoài miệng, thời gian ngủ này không hề lỡ làng chút nào."

"Giang......"

"Ba mẹ em thế nào rồi?"

Lý Vĩ Minh vừa mới mở miệng, liền bắt gặp con ngươi hốt hoảng của Giang Sơ Nguyệt.

Anh ta mấp máy môi, vốn dĩ còn định trêu chọc thêm hai câu nữa, nhưng cuối cùng không có nói ra, nhìn vào đôi mắt của Giang Sơ Nguyệt, hiếm khi nghiêm túc nói: "Sáng này trời còn chưa sáng, chắc mới khoảng 5 giờ, Như Quy đã đi lên đê rồ, nói qua đó xem thử chú Giang và thím, lúc cậu ấy đi, bảo anh nói với em, bảo em cứ yên tâm ở nhà, cậu ấy nhất định sẽ mang chú Giang và thím khỏe mạnh trở về."

"Đừng lo lắng, Sơ Nguyệt, có anh đây, anh sẽ không để chú Giang và thím xảy ra chuyện."

Lời nói mà Thẩm Như Quy nói bên tai cô tối hôm qua, lập tức vang lên bên tai Giang Sơ Nguyệt.

"Anh ấy......"

Lý Vĩ Minh xua xua tay, "Ôi dào, từ nhỏ Thẩm Như Quy đã lợi hại, nếu cậu ấy đã nói lời này, thì em cứ yên tâm đi." Nói xong, bụng của anh ta phát ra một hồi tiếng kêu rất nhỏ, nghĩ đến tối qua ăn nhiều thịt hấp còn có cá phi lê nhiều như vậy, ít nhiều có chút xấu hổ.

"Đói rồi? Mấy giờ rồi?" Đôi tay Giang Sơ Nguyệt nhanh nhẹn buộc gọn tóc lạ, trong nhà cô không có đồng hồ, không biết rõ thời gian lắm.

Cô liếc nhìn mặt trời đã dần dần lên cao một cái, ngẫm nghĩ đã vào cuối thu rồi, sợ rằng thời gian đã muộn, vội quay về phòng khoác thêm áo khoác dày, rồi cài cửa lại, đi về phía trại thanh niên trí thức.

Lý Vĩ Minh liếc nhìn bóng lưng của Giang Sơ Nguyệt một cái, mím mím môi, ngẫm nghĩ, không thấy thoải mái nói: "À thì, Giang Tiểu Hoa, em, em, Như Quy cậu ấy trời chưa sáng đã qua đó rồi, em yên tâm đi." Sau đó mang theo chút vênh váo cố làm ra vẻ, "Thẩm Như Quy là ai hả? Lão đại của đại viện nhà bọn anh đấy, đầu óc thông minh, không ai không khen ngợi. Cho nên, cho nên......"

Hứng lấy ánh mặt trời vừa mọc, Giang Sơ Nguyệt dừng bước, quay đầu lại mỉm cười rạng rỡ với Lý Vĩ Minh, "Ừ, em tin tưởng thanh niên trí thức Thẩm, anh yên tâm đi."

"Hả? À, đúng, tin tưởng cậu ấy, ha ha......" Lý Vĩ Minh khờ khạo sờ sờ ót.

Giang Sơ Nguyệt không thể nói trong lòng của mình giờ khắc này đang nghĩ gì, cô chỉ biết, Lý Vĩ Minh bị mình bắt nạt thê thảm cũng đã an ủi mình rồi, chỉ dựa vào cái này, cô cũng phải để cho cái người này ăn no bụng nhỉ.

Còn có người đó, thanh niên trí thức Thẩm sẽ dịu dàng bịt tai, bịt mắt mình lại, ngăn cách khỏi sấm sét ầm ầm dọa người ở bên ngoài nhà, anh đã từng nói, bảo mình tin tưởng anh.

Cho nên, mình cần phải tin tưởng anh ấy.

Giang Sơ Nguyệt đi đến nhà bếp của trại thanh niên trí thức, lương thực trong tủ không ít, giỏ rau bên cạnh đã bỏ một cây cải thảo to và mấy củ cải trắng dài bằng cánh tay nhỏ.

Cô đến nhìn thử trong tủ bát, gạo trắng tuy nói cũng có hơn phân nửa bịch, nhưng trong trại thanh niên trí thức nam sinh nhiều hơn nữ sinh, nếu như đồ cơm trắng, tuy nói có thể no bụng, nhưng ăn vào cũng quá nhanh rồi.

Ngay sau đó, cô không hề nghĩ ngợi, dùng bát nhỏ múc đầy bát gạo trắng rồi nấu cháo, lá cải thảo thái nhỏ, nhỏ hai giọt dầu mè vào nồi, rắc một ít muối, cháo rau thơm ngon đã xong rồi.

Bột ngô trộn lẫn với một ít bột mì trắng, một nửa làm thành màn thầu, một nửa làm thành bánh bao. Nhân thì dùng một ít lá cái thảo và cọng cải thảo còn thừa, lúc cô đang trộn nhân, về nhà lấy thêm ít tương ớt mà tự cô làm, bởi vậy, nhân ăn vào thêm mấy phần vị cay và thịt.

Chọn một củ cải trắng, rửa sạch, gọt vỏ, thái thành từng miếng kích cỡ bằng ngón tay cái, bỏ hành thái và tỏi gừng băm vào, thêm chút giấm, cùng với tương ớt cô tự chế, là được một món nộm rồi.

Không chỉ hợp ăn cháo, mà càng thích hợp kẹp ăn chung với màn thầu.

Bởi vì đã chậm trễ chút thời gian, lúc Giang Sơ Nguyệt qua đây, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của một nữ thanh niên trí thức nhìn mình không thân thiện lắm. Đây chính là do sai lầm của mình, trong lòng cô ngược lại không có ý nghĩ xấu nào cả.

Rồi, vì để làm xong bữa sáng sớm một chút, cô trộn mì trước, trong lúc chờ đợi quá trình lên men, mới vo gạo nấu cháo.

Nấu cháo dùng bếp lò nhỏ, lửa nhỏ, chờ khi cháo chín nhừ thì cho thêm rau xanh, dầu mè và muối, đảo đều vài lần là có thể múc ra khỏi nồi rồi.

Nhân bánh bao là được thái xong chung với lúc thái nhỏ lá cải thảo, trong lúc chờ cháo chín nhừ, không chỉ có trộn xong nhân bánh bao, mà còn trộn xong cả củ cải trắng.

Màn thầu nhào thêm mấy cái, nhào ra độ dẻo của cục bột, cô thủ pháp thành thạo vê cục bột thành dải dài rồi cắt thành từng khối có kích cỡ bằng nhau, sau đó bỏ vào lồng hấp đã chuẩn bị sẵn.

Quá trình gói bánh bao và làm màn thầu đối với Giang Sơ Nguyệt mà nói, tựa như tác nghiệp theo dây chuyền sản xuất, thậm chí không cần dùng đến đầu óc, trên tay cũng đã hoàn thành toàn bộ quá trình.

Mười lăm cái màn thầu, mười lăm cái bánh bao nhân cải thảo trên lồng hấp, cháu rau còn đang nấu liu riu trên bếp lò.

Trong quá trình chờ đợi màn thầu và bánh bao hấp chín, Giang Sơ Nguyệt ngồi trước bếp, hai tay chống cằm, nhìn ánh lửa bập bùng trong bếp, nghĩ đến thanh niên trí thức Thẩm ra ngoài đã hơn hai tiếng gần ba tiếng rồi.

Ba mẹ thật sự không có việc gì sao?

Lần này, trên đê chắc hẳn sẽ không có người bị thương nữa phải không?

Lúc tiếng sấm vang lên, trời đã tối om rồi, tia sét đột ngột bùng lên thắp sáng bầu trời đen kịt.

Có lẽ, thanh niên trí thức Thẩm nói rất đúng, trời đã tối vậy rồi, trên đê chắc hẳn không còn ai đang tiếp tục làm việc, cho nên, bất luận là ba mẹ, hay còn có những bà con khác, chắc hẳn đều sẽ không xảy ra chuyện gì.

Không đâu, chắc chắn không đâu.

Nhân viên công tác phụ trách chuyện đào đê đập chính là nhân viên công tác của văn phòng trên trấn, cô của trước kia đã biết, người đó là người phúc hậu nhất, khi đó, sau khi ba mẹ qua đời, trên trấn đã cho tiền trợ cấp. Còn có khi nhân viên công tác đó đưa tới nhà, cô đã dẫn theo Chó Con đứng sang một bên.

Cô chính tai nghe thấy, nhân viên công tác đã dặn dò đi dặn dò lại bà nội mấy lần liền cần phải tiết kiệm số tiền này, bồi bổ thân thể nhiều hơn cho cô và Chó Con, đây chính là số tiền mà ba mẹ cô dùng mạng sống để đối lấy.

Cho nên, có người tốt như vậy ở bên cạnh nhìn chằm chằm, là chắc chắn sẽ không để cho bọn họ làm chui phải không?

Bất tri bất giác, đôi tay Giang Sơ Nguyệt vòng tay ôm lấy hai chân, cả người ngồi ở cửa bếp, thu mình lại thành một cục nho nhỏ, vốn dĩ cơ thể đã gầy yếu, giờ phút này, trông có vẻ nhiều thêm mấy phần bất lực và yếu ớt, dường như một trận gió là có thể thổi ngã.

Lý Vĩ Minh vốn dĩ đi vào phòng bếp dự định thúc giục cơm sáng, kết quả vừa vào đã nhìn thấy Giang Sơ Nguyệt như vậy, lời đến bên miệng, lại nuốt ngược vào.

Nhưng mà, Giang Sơ Nguyệt đã nghe thấy tiếng bước chân. Cô ngẩng đầu lên, thấy là Lý Vĩ Minh, cười cười, đứng dậy liếc nhìn trong nồi đã sôi, vừa ngồi về trước bếp rút củi ra khỏi bếp, vừa nói: "Đã xong rồi, anh đi gọi những thanh niên trí thức khác đi."

"À, được." Lý Vĩ Minh ngây ngốc tiếp lời, lúc xoay người rời đi, lại dừng lại, quay đầu lại nói: "Bọn anh ăn ở trong bếp, chỗ này cũng không có phòng ăn."

"Vâng." Giang Sơ Nguyệt đáp một tiếng, nhặt màn thầu và bánh bao trong lồng hấp ra, tìm một cái rổ được bện bằng cành liều, đặt khăn ướt hấp bánh bao vào trong, lại đặt hết cả màn thầu và bánh bao vào đó.

Bát đũa đều là cất trong phòng từng người, ngược lại đã giảm bớt việc Giang Sơ Nguyệt phải sắp cơm cho bọn họ.

Cô đặt hết rổ và món ăn kèm lên cái bàn nhỏ trong bếp, chuẩn bị rời đi, vừa đi đến cửa, đã nhìn thấy các thanh niên trí thức gấp không chờ nổi đi về phía phòng bếp, cô cười nói:"Cháo rau em hâm ở trên bếp lò nhỏ, vẫn còn nóng đấy, những món khác đều đặt trên bàn ăn nhỏ rồi."

Cô vốn dĩ trông xinh đẹp, lúc này vừa cười, càng thêm thu hút sự chú ý của người khác.

Mấy nam thanh niên trí thức dường như nhìn nhiều thêm một cái thì sẽ không kìm nổi, một đám đỏ mặt đáp lời của cô, vòng qua cô chạy vào bếp.

Nhóm nữ thanh niên trí thức cũng đa phần là hiền lành, khi đi ngang qua bên cạnh Giang Sơ Nguyệt, đều cười nói cảm ơn, làm phiền rồi.

Chỉ có mỗi một nữ thanh niên trí thức buộc tóc hai ngà, lúc đi ngang qua bên cạnh cô, không chỉ không nói cảm ơn, mà còn hừ lạnh một tiếng, hất cằm đi vào bếp.

Giang Sơ Nguyệt sửng sốt một chốc, suy nghĩ, mới phản ứng kịp, người này chính là nữ thanh niên trí thức mà lúc mình qua đây, trên mặt rất là bất mãn.

Cô cúi đầu cười cười, không hề để tâm, nói một tiếng với Lý Vĩ Minh, rồi đi về.

Khi cô ra ngoài, Chó Con vẫn đang ngủ ngon lành, có điều đều lâu như vậy rồi, cũng không biết Chó Con đã tỉnh hay chưa? Phát hiện cô không ở đó, có sợ hãi hay không?

Nghĩ đến đây, bước chân về nhà của cô không tự chủ được nhanh hơn mấy phần.

Lý Vĩ Minh đang muốn nói bảo cô đừng lo lắng, nhưng còn chưa mở miệng, thì chỉ thấy bóng dáng của cô đã biến mất khỏi cổng viện của trại thanh niên trí thức.

Anh ta đứng đó trong chốc lát, trong phòng bếp truyền tới tiếng gọi anh ta ăn cơm.

"Ơi, tới đây."

"Nói chứ, cháo cô bé này nấu thật đúng là ngon."

"Ừ, bánh bao này cũng ngon. Bên trong chỉ có cải thảo, nhưng ăn vào cảm giác như kiểu có bỏ thịt."

"Cô bé này siêu ha, bánh bao cải thảo chúng ta cũng từng ăn, sao hương vị chênh lệch nhiều như vậy?"

"Bầu trời của khu giải phóng quả nhiên trong xanh, chỉ cần chúng ta kiên định đi theo đường lối của tổ chức đảng và tiến về phía trước."

"Này, một bữa sáng, đã khiến tư tưởng của cậu thăng hoa rồi?"

"Tôi hoài nghi, mọi chuyện này đều là âm mưu của trưởng thôn."

Trong đám người không biết ai đã nói một câu như vậy, mọi người đều dừng động tác ăn sáng, nhìn sang.

Một nam thanh niên trí thức trông có vẻ rất gầy chống lại tầm mắt của tất cả mọi người, đỏ mặt cắn một miếng lớn bánh bao, nhỏ giọng nói: "Các cậu xem, chúng ta đều xuống nông thôn lâu như vậy rồi, lúc mới tới mọi người đều không phối hợp, có đúng không?"

Những người khác ngẫm nghĩ, hình như là như vậy.

"Nhưng mà, giữa hai cái này có liên quan gì đâu?"

Thanh niên trí thức nhỏ gầy lộ ra biểu cảm "Mọi người đều say chỉ có ta tỉnh", "Các cậu lại nghĩ xem, chúng ta của hiện tại không chỉ làm việc nhà nông càng lúc càng thành thạo rồi, cũng càng quen thuộc với cuộc sống nông thôn hơn rồi, mọi người cũng sẽ không còn thỉnh thoảng náo loạn gây sự và phản khác như trước nữa, có đúng không?"

Ờm...... lời này, sao nghe có chút kỳ quặc nhỉ?

Tuy rằng chỉ là sự thật, nhưng nói ra trắng trợn như vậy, bảo người ta phải tiếp lời thế nào?

Người đàn ông nhỏ gầy cũng không để ý, lập tức nói ra kết luận của mình: "Hiện tại chúng ta 'thành thật nghe lời' rồi, cho nên, trưởng thôn đã gửi tới cho chúng ta một đầu bếp siêu như thế, vậy sau này chúng ta có phải vì để có được tâm hồn ăn uống này, càng thêm không dám làm om sòm nữa hay không?"

Nói xong, người đàn ông nhỏ gầy dương dương đắc ý ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, lại cầm một chiếc màn thầu mềm dai lên, cắn một miếng, "Uây..... Màn thầu này ăn còn mềm dai hơn cả cái tôi ăn trong tiệm cơm quốc doanh nha, còn mang theo chút vị ngọt nữa."

Mọi người lập tức bị tẩy não, cảm thấy người đàn ông nhỏ gầy nói quá đúng.

"Ôi trời, trưởng thôn của thôn này sao còn âm hiểm hơn cả chủ nhiệm công xã chỗ nhà tôi vậy? Ruột này phải quấn 18 vòng đấy nhỉ? Quá khủng bố."

"Chậc chậc...... Không nhìn ra nha, trưởng thôn chúng ta bình thường cười ha ha, trông có vẻ giống như không hề biết giận, làm người lại công bằng, không ngờ ông ấy thế mà là trưởng thôn như vậy."

"Phải đó, về sau tôi vẫn nên thành thật nghe lời đi làm thôi."

Trưởng thôn tuyệt đối không ngờ được, một bữa sáng đơn giản đến mức không đáng nói với người khác của Giang Sơ Nguyệt, thế nhưng khiến cho địa vị của ông ấy trong lòng đám thanh niên trí thức đã leo lên không biết bao nhiêu điểm, mà trong ngày tháng của tương lai, ông ấy cũng đột nhiên phát hiện rất nhiều thanh niên trí thức đi làm vậy mà còn cần mẫn hơn cả một số thôn dân.

Thôi được, đây đều là để sau hãy nói.

"Này, các cậu có cảm thấy hương vị của bánh bao này có phải rất giống với hương vị của nộm củ cải hay không?"

"Ờm...... bên trong có ớt? Ấy...... trong bếp của chúng ta có ớt sao?"

"Không hẳn là ớt, ăn vào miệng hình như có vị thịt."

Nghe tiếng nghị luận của mọi người, Lý Vĩ Minh nãy giờ vẫn luôn im lặng mở miệng nói: "Trong này có bỏ tương ớt do Giang Tiểu Hoa tự làm, bên trong có cho thịt băm."

Lời này vừa nói ra, mấy thanh niên trí thức đều sợ ngây người.

Cả nhà Giang Sơ Nguyệt chính là tay trắng ra riêng, cái này không phải bí mật trong thôn.

Nói hiện tại nhà bọn họ "nghèo rớt mồng tơi", cũng là lời khách sáo. Trong mắt người khác, cả nhà Giang Kiến Văn bây giờ, đó quả thực chính là dựa vào uống gió tây bắc để tiếp tục mạng sống đó!

Nhưng mà gia đình nghèo khó như vậy, thế mà sẽ nỡ dùng tương ớt trộn thịt băm để nấu cơm cho thanh niên trí thức bọn họ, trong lòng nói không kinh ngạc là không thể nào.

"Ha...... cô ta nấu cơm cho chúng ta, chính là kiếm được công điểm, lại không phải làm từ thiện?"

Một giọng nói có hơi chút chói tai vang lên trong phòng bếp.

Tiếng xì xào nghị luận "Nguyên liệu nấu ăn đơn giản cũng có thể nấu ra được món ăn ngon như vậy" lập tức dừng lại.

Nữ sinh vừa nói chuyện liếc nhìn mọi người một cái, nhướng mày, "Lẽ nào tôi nói sai rồi sao? Chúng ta vì để kiếm chút công điểm, phơi dưới ánh nắng chói chang của mùa hè suốt cả ngày, chờ qua mấy hôm nữa còn phải xuống gieo mạ cho hè năm sau, đến lúc đó lại đội gió rét ra ngoài làm việc, so qua sánh lại, thì công điểm này của Giang Tiểu Hoa kiếm quả thực có chút dễ dàng rồi."

Một hồi lâu, trong phòng bếp không có ai tiếp lời.

"Đều nhìn tôi làm gì? Ăn đi? Không phải các cậu đều nói bữa sáng này ăn ngon đến độ sắp sánh bằng quốc yến rồi sao." Nữ sinh tiếp tục nói.

Lý Vĩ Minh liếc cô ta một cái, lạnh giọng nói: "Này Dương Bình, có phải ăn cũng không chặn được miệng cô không hả? Nếu cô đã không chấp nhận được như vậy, thì lúc đó khi trưởng thôn đề cập, cô đừng nên đồng ý chứ hả?"

Một câu nói xong còn chưa đủ, Lý Vĩ Minh lại thêm một câu nữa, "Nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc ấy ở trước mặt Thẩm Như Quy, cô chính là người đầu tiên gật đầu đồng ý."

Mặt của nữ sinh được gọi là Dương Bình lập tức chắn đến mức lúc trắng lúc xanh, nhìn kỹ thì, tay bưng hộp cơm hợp kim nhôm của cô ta đều đang run rẩy.

Lời nói này của Lý Vĩ Minh quả thực không giữ thể diện cho cô ta, ngay trước mặt tất cả thanh niên trí thức, biến tướng dẫm mặt mũi của cô ta trên mặt đất.

Lý Vĩ Minh như thể không nhìn thấy tầm mắt căm tức nhìn mình của Dương Bình, còn cố ý lấy thêm một chiếc màn thầu có màu hơi vàng, cắn một miếng, màn thầu chỉ còn lại nửa miếng, thong thả ung dung nhai hết cả buổi trời rồi mới nuốt xuống.

Quay đầu liếc nhìn Dương Bình vẫn còn đang trừng mắt nhìn mình một cái, mỉm cười, giơ nửa cái màn thầu trong tay qua, "Trong rổ vẫn còn này, làm sao? Cái tôi ăn qua ngon hơn?"

Dương Bình tức đến mức lồng ngực phập phồng bất định, sắc mặt càng thêm khó coi, hai mắt đang trừng Lý Vĩ Minh đều sắp bốc hỏa rồi.

Giang Yến trước giờ tình tình vẫn luôn ôn hòa tiến lên trừng Lý Vĩ Minh một cái, kéo Dương Bình ra, ấm giọng nói: "Cậu so đo với cậu ta làm gì? Cậu ta nói chuyện vẫn luôn không có đầu óc, tâm tư cũng đơn giản, không có ác ý."

"Vậy ý của cậu chính là, lời của tôi nói có ác ý à?" Dương Bình không hề cảm kích mà còn nói lời không khác gì công kích.

Lý Vĩ Minh vẫn luôn cảm thấy đầu óc mình quả thực có chút thẳng, rất nhiều lúc nói mà không suy nghĩ, cho nên mới hay bị Thẩm Như Quy và gái quê Giang Tiểu Hoa kia bắt nạt.

Lúc này anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn Dương Bình, đột nhiên có loại cảm giác vượt trội về chỉ số thông minh.

Anh ta nhếch miệng cười cười, quyết định không so đo với người có chỉ số thông minh còn thấp hơn cả mình nữa, đó quả thực chính là đang sỉ nhục chính mình đấy.

Là cháo rau uống không ngon, hay là bánh bao ăn không ngon?

Nói nhiều thêm một câu, thì ăn bớt đi một miếng đấy?!

Lỗ quá rồi!!!

"Nếu trong lòng cô đã không cân bằng như thế, vậy thì cô lấy lương thực của cô đi đi, về sau không cần ăn cơm chung với bọn tôi nữa."

Lời này nghe như là thương lượng, nhưng thanh âm quen thuộc này, trong lòng mọi người rõ ràng, đây là câu trần thuật, chứ căn bản không hề chừa lại đường lui cho người thương lượng.

Người trong phòng bếp nghe thấy giọng nói ôn hòa trầm thấp quen thuộc này, đồng loạt nhìn về phía cửa phòng bếp.