Thập Niên 70: Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp

Chương 29: Thật sự là không làm được cái gì, gian dối thủ đoạn số một nha!




"Không phải tuyệt tình, mà là chúng tôi đều đã tách nhà rồi, chú cũng là người đã làm cha mẹ, nên học cách gánh vác trách nhiệm."

Giang Sơ Nguyệt che miệng cười, cô thật sự rất muốn đi vào nhìn một cái, ba làm thế nào có thể nói ra lời khiến Giang Kiến Võ tức chết một cách nghiêm trang như vậy.

"Hơn nữa, lúc tách nhà ra riêng, tôi cũng không mang thứ gì từ nhà ra cả. Hai chú thím bây giờ trái một câu gãy chân không biết phải làm sao, phải một câu là người làm anh cả tôi đây đang ép chú thím, cho nên, chú thím rốt cuộc hy vọng người làm anh cả như tôi phải làm thế nào đây?" Tiếng nói chuyện của Giang Kiến Văn trầm thấp mà trung khí vô cùng, chỉ có điều nghe vào tai, lại căn bản không cách nào phân biệt được ông là đang tức giận, hay là đã thỏa hiệp.

Giang Kiến Võ và Lý Cầm liếc nhìn nhau, nghiến nghiến răng, Lý Cầm tiếp tục khóc thút thít, Giang Kiến Võ vẻ mặt khổ sở nhìn Giang Kiến Văn, "Anh, anh là anh trai ruột của em, chúng ta chính là anh em ruột đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân đó, dáng vẻ người không ra người ma không ra ma bây giờ của em, còn sống chính là chọc vào tim em, cho nên, anh, chờ khi em đi rồi, em chỉ hy vọng anh nể tình người em ruột là em đây, đối xử với cha mẹ chúng ta tốt một chút, còn có hai đứa bé số khổ Tú Tú và Đại Phúc."

Giang Sơ Nguyệt bĩu bĩu môi, một người đàn ông to lớn, thật sự là không làm được cái gì, gian dối thủ đoạn số một nha!

"Bác sĩ đã nói rồi, chỉ cần chú điều trị cho tốt, cái chân này của chú cũng chỉ là hơi có chút bất tiện, lâu dần sẽ quen thôi, không khác gì người bình thường, cho nên, con của còn có vợ của chú vẫn là tự mình chăm sóc đi, tôi đây dù sao cũng là người làm anh cả, chăm sóc em dâu, nói ra thì không dễ nghe cho lắm." Giang Kiến Văn nói từng chữ từng câu một cách nghiêm túc.

Tiếng khóc của Lý Cầm dừng lại, Giang Kiến Võ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Kiến Văn, cái này mẹ nó sao lại không giống với suy nghĩ trong lòng của ông ta?

Mẹ ơi, con nghi ngờ anh cả con đã không phải là anh cả con nữa rồi.

"Về phần chuyện tiền nong, trưởng thôn đã trở về nói với ba mẹ rồi, chờ thêm chút nữa, ba mẹ sẽ đưa tiền tới, chú đừng lo lắng bực tức." Giang Kiến Văn bình tĩnh nói xong, cầm phích nước bên cạnh lên, "Tôi ra ngoài lấy ít nước nóng cho chú."

Giang Sơ Nguyệt ở ngoài cửa vội nắm tay Cẩu Oa lùi sau, để tránh cho Giang Kiến Văn vừa mở cửa, thấy con trai con gái mình đi theo nghe lén ở đây, lại bị dọa đến mức sinh ra chút bệnh tật gì đó.

"Ba."

Giang Kiến Văn đóng cửa phòng bệnh lại, mũi chân vừa quẹo sang trái, Giang Sơ Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, nhỏ giọng gọi một câu.

Giang Kiến Văn thoạt đầu không hề phản ứng, xách theo chiếc phích màu đỏ rực cỡ lớn thẳng lưng tiếp tục đi về phía phòng nước sôi.

Thấy vậy, Giang Sơ Nguyệt dứt khoát dẫn Chó Con cứ thế lặng lẽ đi theo phía sau Giang Kiến Văn, xem xem người cha ruột trầm ổn này của cô đến lúc nào mới có thể phát hiện, hai đứa con của mình đang đi theo phía sau.

Nhưng mà, Giang Sơ Nguyệt nhất định phải thất vọng rồi.

Giang Sơ Nguyệt và Chó Con không hề cố ý bước nhẹ, dù vậy, Giang Kiến Văn đi ở đằng trước vẫn không hề nhận ra.

Mãi khi đến cửa phòng nước rồi, có lẽ là bên trong có người, Giang Kiến Văn dừng lại ở cửa, không tiếp tục đi vào trong.

Giang Sơ Nguyệt hiếm khi sinh ra chút tâm thái của cô gái nhỏ, trong lòng rõ ràng hiểu rõ Giang Kiến Văn căn bản không biết cô và Chó Con đang đi theo phía sau, nhưng dường như bước chân nặng một chút thì sẽ quấy nhiễu đến Giang Kiến Văn đang đứng ở cửa phòng nước, nhẹ nhàng, chậm rãi, gót chân tiếp đất trước, sau đó mũi chân lại nhẹ nhàng dừng trên sàn xi măng.

Từng chút, từng tấc dịch đến phía sau Giang Kiến Văn, cho đến khi khoảng cách của hai người không đến nửa bước, Giang Sơ Nguyệt đứng bên tay phải của Giang Kiến Văn, đưa tay trái ra vỗ vỗ vào vai ông.

Lúc thấy Giang Kiến Văn đúng như dự đoán nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, lập tức bật cười thành tiếng.

Đôi mắt tròn tròn, cong thành hình trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền của khóe miệng ngọt ngào treo bên khóe miệng...... trông dáng vẻ rạng rỡ mà vui vẻ.

"Con đó!" Giang Kiến Văn nói một cách vừa bất đắc dĩ lại thân mật.

Giang Sơ Nguyệt cười toe toét, "Ba, nhìn thấy con và Chó Con có bất ngờ không? Vui vẻ không? Ba nhớ bọn con không?"

Không kiên nhẫn tung ra liên tiếp ba câu hỏi, không đợi Giang Kiến Văn trả lời, cô lại nói: "Ba, mẹ con đâu ạ? Chẳng phải nói hai người cùng ở đây chăm sóc chú thím sao?"

Ánh mắt Giang Kiến Văn cẩn thận đảo qua đảo lại trên mặt của hai đứa nhỏ, xác định hai đứa nhỏ ở nhà tự chăm sóc mình cũng không tồi, không chỉ không còn gầy gò nữa, mà ngược lại trên má trông có vẻ hình như còn hồng hào hơn một chút, thậm chí mơ hồ đã có thêm mấy phần bụ bẫm.

Đặc biệt là Chó Con, hai bên mặt rõ ràng đã phồng lên rồi.

Ông xoa xoa đầu của Chó Con một cách âu yếm, ngữ khí không tự giác nhẹ nhàng hơn một chút, "Thím con không sao cả, chỉ bị trầy da một chút thôi, có thể chạy có thể nhảy, chỉ là chú con bị gãy chân rồi, hoạt động không tiện, ba và thím con hai người ở lại đây chăm sóc chú con là đủ rồi."

Giang Sơ Nguyệt nhấm nháp câu nói này trong miệng một lát, liền không tiếp tục hỏi nữa, ngược lại lại nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Giang Kiến Văn, "Ba, mẹ con đâu? Ba, con nói với ba nè, Chó Con đã biết gọi ba mẹ rồi đó."

Nói rồi, cô nhìn về phía Chó Con, "Chó Con, gọi ba đi." Cô chỉ vào Giang Kiến Văn, ý bảo Chó Con.

Cho Con nương theo ngón tay của Giang Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm Giang Kiến Văn một lúc, mãi đến khi Giang Kiến Văn vẫn luôn không quá bộc lộ cảm xúc ra ngoài cũng đã không khỏi có mấy phần khẩn trương, thằng bé mới chậm rãi mở miệng.

"Ba ba."

Hai chữ đơn giản, rõ ràng mà lại vang dội nhảy ra từ trong miệng của Chó Con.

Giang Kiến Văn đột nhiên đỏ cả hốc mắt, bàn tay to vốn dĩ đang đặt trên đầu Chó Con vô thức xoa qua xoa lại trên đầu Chó Con một phen, mái tóc vốn dĩ đã có hơi dài ra, lúc này hoàn toàn rối tung, làm nổi bật gương mặt ngây thơ hồn nhiên kia của Chó Con, thực sự rất buồn cười.

Gương mặt trắng nõn, mái tóc hơi xoăn mà có chút dài, con ngươi đen nhánh trong veo nhìn bạn...... một khắc kia, Giang Kiên Văn nhìn Chó Con, không nói một lời, nhưng lại giống như ngay lập tức có thể nói ra thiên ngôn vạn ngữ.

"Ba, vui vẻ phải không? Mẹ con đâu? Chó Con thật thông minh, con thậm chí chưa dạy mấy lần đâu, Chó Con đã học được rồi." Giang Sơ Nguyệt dường như không nhìn thấy hốc mắt hơi đỏ của Giang Kiến Văn, tự mình cười hì hì nói chuyện ở nhà của cô và Chó Con.

"Con ra con sông đằng sau bắt hai con cá, hai này trước ở nhà đã làm cá phi lên, ăn ngon lắm, đáng tiếc ba và mẹ không ở nhà, chờ khi hai người từ trên đê trở về, con lại nấu cho hai người."

"À còn có, ba, con ở nhà nặn màn thầu cho Chó Con đều là hình dạng thỏ con, lúc Chó Con ăn, con liền dạy thằng bé đọc, bây giờ thằng bé đều đã có thể nhận biết được động vật nhỏ rồi.

Đều là một ít chuyện nhà vụn vặt, đặt ở trong gia đình bình thường, có lẽ không có mấy người ba sẽ nghe đến mức thích thú say mê giống như Giang Kiến ăn.

Ông nhìn con gái lớn một cái miệng nhỏ nói liên xoành xoạch không ngừng nghỉ, còn có con trai nhỏ đang ngoan ngoãn tỉnh táo từng ngày ở bên cạnh, trên khuôn mặt ngăm đen của Giang Kiến Văn từ đầu đến cuối luôn chứa một tia ý cười, cái này khiến cho khóe miệng lạnh lùng của ông dần dần trở nên dịu dàng.

Ông nghĩ, cha mẹ quả thực đã cho mình sự sống, cách ông báo đáp cũng có rất nhiều kiểu.

Cha mẹ bị ốm, ông có thể hầu hạ trước giường bệnh không hề oán hận một câu; cha mẹ không có lương thực, cho dù ông mỗi ngày dậy từ canh ba nửa đêm mới ngủ làm việc nhà nông để đổi lấy lương thực, trong lòng ông cũng cam tâm tình nguyện. Thậm chí, nếu như cha mẹ mong ngóng thờ phụng dưới gối, con cháu quây quần bên giường, đối với ông mà nói, cái này chính là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

Nhưng cố tình cha mẹ của ông, đối với đứa con trai ruột thịt như ông, đứa con dâu không hề có quan hệ huyết thống, cùng với một đôi cháu gái cháu trai huyết mạch kéo dài, đều dường như coi là kẻ thù...... ông không hiểu tại sao có thể biến thành như vậy.

Đã từng, ông tai điếc mắt mù, một lòng đắm chìm trong giả tưởng "gia đình hòa thuận" mà bản thân mình cho rằng, không ngờ, người phải chịu đựng tất cả những thứ này lại chính là người thân cận nhất của ông.

Hiện giờ, đã tách khỏi cha mẹ rồi, những giả tưởng đó, lại từ trong mơ từng chút một đi đến hiện thực.

"Ba, mẹ con đâu?"

Tiếng giòn giã như chuông bạc của con gái lớn vang vọng bên tai, trái tim lạnh lùng cũng bỗng chốc trở nên mềm nhũn.

"Ba bảo mẹ con về trên đê rồi." Giang Sơ Nguyệt cười nó.

"Hả...... hôm nay không gặp được mẹ rồi?" Giang Sơ Nguyệt nghiêng đầu, chớp chớp mắt, có hơi thất vọng.

Giang Kiến Văn hiếm khi nói đùa: "Sao vậy, nhìn thấy ba không hài lòng? Còn một hai phải gặp mẹ mới được?"

Giang Sơ Nguyệt cười không vui lắm, "Không giống nhau mà, cho dù gặp được ba rồ, nhưng vẫn muốn gặp mẹ nha!"

Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Kiến Văn thấy Giang Sơ Nguyệt làm nũng, hoàn toàn là dáng vẻ của cô gái nhỏ, nụ cười xinh đẹp, mặt mày rạng rỡ...... Ở một khắc này, ông hận không thể dùng mọi từ ngữ tốt đẹp để hình dung Giang Sơ Nguyệt, thậm chí còn cảm thấy không đủ.

Yết hầu của Giang Kiến Văn lăn lộn lên xuống một chút, cuối cùng cũng nhớ ra chính sự, "Sao con và Chó Con lại lên trấn vậy? Thăm chú con à?"

Không trách Giang Kiến Văn sử dụng câu nghi vấn, tình huống của nhà mình thế nào, dù cho ông có điếc có mù đến đâu chăng nữa, cũng biết đứa em trai kia của mình và đứa trẻ nhà mình không gần gũi, mà hai đứa bé nhà mình càng không phải bởi vì chú nằm viện, cố ý chạy đến đây một chuyến.

Ngược lại không phải là nói bọn trẻ không hiểu lễ nghĩa, thực sự là tình cảm không có bao nhiêu, hà tất một hai phải miễn cưỡng bọn nhỏ làm chuyện chúng không muốn, giữ lại tình cảm dối trá ngoài mặt này?

Quan trọng nhất chính là, cho dù hai đứa nhỏ này thật lòng thật dạ đến quan tâm một nhà em trai mình đi chăng nữa, không có được một câu tử tế thì cũng thôi, nói không chừng sẽ còn nghe thấy mấy câu nói chói tai.

Trước kia, ông còn sẽ bảo hai đứa nhỏ nhớ đến thân phận vãn bối, lời của trưởng bối nói, dù khó nghe đến đâu cũng phải nghe.

Hiện giờ...... ha...... có những trách nhiệm vốn dĩ nên do người làm cha ông đây gánh vác, hà cớ gì buộc phải bắt con cái đi chịu đựng?

"Buổi sáng bà nội và Tú Tú đã đến nhà mình." Giang Sơ Nguyệt nói.

Giang Kiến Văn nhíu mày, "Làm cái gì rồi? Có mắng các con không? Có động tay hay không?" Nói rồi, đôi mắt quan sát qua lại trên mặt hai đứa nhỏ.

Rõ ràng vừa rồi khi giáp mặt, thì đã cẩn thận quan sát hai đứa nhỏ rồi, nhưng lúc này lại dường như đã hoàn toàn quên mất, lo lắng cực kỳ.

Giang Sơ Nguyệt mỉm cười trấn an, "Không có không có."

"Vậy......"

Giang Sơ Nguyệt: "Bà nội nói bảo con lên trấn chăm sóc chú và thím, thay cho ba về trên đê đi kiếm công điểm."

Về phần Lưu Phương và Giang Tú Tú dụ dỗ cô như thế nào, cô không nói, chỉ không thêm chút cảm xúc nào nói ra mục đích thật sự của hai người kia.

Quả nhiên, mặt mày Giang Kiến Văn càng âm trầm thêm mấy phần.

Trong lòng Giang Sơ Nguyệt cảm thấy buồn cười, Lưu Phương và Giang Tú Tú nghĩ rằng trên đời này chỉ có hai người bọn họ là người thông minh? Những người khác đều là đồ ngốc à?

"Vậy con còn tới?" Giang Kiến Văn tưởng rằng Giang Sơ Nguyệt thật sự bị Lưu Phương dụ dỗ rồi.

Giang Sơ Nguyệt vội xua tay, "Không phải đâu, con chỉ là nghe nói ba và mẹ con đang ở trên trấn, con nghĩ chúng ta còn phải gần một tháng nữa mới có thể gặp mặt, hơn nữa Chó Con cũng đã học được cách gọi ba mẹ rồi, con cố ý dẫn Chó Con đến thăm ba và mẹ đấy."

Nói xong, lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Ba, con và Chó Con ở nhà rất nhớ ba và mẹ." Ngay sau đó, rất ngượng ngùng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Đổi thành Giang Sơ Nguyệt của trước đây, sẽ không bao giờ nói loại lời làm nũng này với Giang Kiến Văn. Chỉ là, hai ngày nay bởi vì Dương Bình, Thẩm Như Quy, cô ngược lại đã suy nghĩ rất lâu.

Dựa dẫm vào Thẩm Như Quy, là bởi vì ơn cứu mạng của đời trước, tuy nhiên, người cô vô thức thân thiết chính là Thẩm Như Quy của đời trước, là cùng một người với Thẩm Như Quy của kiếp này, nhưng lại không phải.

Cô lo lắng mình thân thiết quá nhiều, sẽ dần tới những lời bàn luận không hay.

Thời đại này, thực sự không được tính là thời đại tốt đẹp gì cả.

Nói một câu thần hồn nát thần tính đều không tính là quá đáng.

Càng quan trọng hơn chính là, một câu "Cô phải nhận thức rõ thân phận của mình" kia của Dương Bình, câu nói này, đã ở trong đầu cô không gạt đi được.

Cô không nghĩ, rõ ràng mình là một tấm lòng chân thành, nhưng cuối cùng lại là một kết cục xấu hổ.

Nếu đã quyết định đè một phần ơn cứu mạng không thể nào báo đáp kia vào chỗ sâu nhất trong lòng, vậy thì, trên đời này đối với cô mà nói, người thân thiết nhất chính là gia đình rồi.

Gia đình mất đi mà tìm lại được.

Đã trải qua sinh tử còn có thể lại tiếp tục một đoạn quan hệ tình thân, Giang Sơ Nguyệt nghĩ, những mối quan tâm thông thường như "Nhớ người" "Chăm sóc tốt cho mình" đã từng ngượng ngùng nói ra kia, hà tất phải chờ đợi đến một ngày nào đó khi "mất đi", lại hối hận chứ?

Có một câu tục ngữ muôn đời, "Bạn không biết ngày mai hay bất ngờ sẽ đến trước", cho nên, dù nhìn về tương lai, nhưng càng phải trân trọng mọi thứ trước mắt.

Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, cho dù có sến súa đến đâu, khi Giang Sơ Nguyệt nói ra khỏi miệng, đều không hề cảm thấy ngượng ngùng nữa.

Trong lòng Giang Kiến Văn ấm áp, nhất thời có chút hối hận, vì sao sáng nay một hai phải vội vàng để Tuyết Phân về trên đê, nếu không nghe được những lời này của con, trong lòng không chừng sẽ vui vẻ lắm đấy.

Trong lòng dù vui đến đâu, ông cũng không thể đáp lại giống như Giang Sơ Nguyệt, điều duy nhất ông có thể làm, chính là sau khi vò rối mái tóc của Chó Con, lại vò rối đỉnh đầu của Giang Sơ Nguyệt.

Giang Sơ Nguyệt vừa vuốt lại tóc, vừa nghĩ, ba là thẳng nam, cách biểu đạt tình cảm khiến cô hết hồn, phải phá vỡ thế nào đây?

Người trong phòng nước đi rồi, Giang Kiến Văn đi vào mở nước, Giang Sơ Nguyệt đứng ở bên cạnh chờ ông.

Giang Kiến Văn không hề chủ động nhắc tới chuyện Giang Kiến Võ muốn ông chi trả tiền thuốc men, Giang Sơ Nguyệt càng không nói cô thực ra đã nghe thấy lúc ở bên ngoài rồi.

Nhưng trong lòng Giang Sơ Nguyệt lại rõ ràng, Giang Kiến Văn tuyệt đối sẽ không lại không có điểm dừng đối với cả nhà Giang Kiến Võ giống như đời trước nữa.

Về đến cửa phòng bệnh, Giang Sơ Nguyệt không đi vào, không phải cô không đi vào, mà là Giang Kiến Văn ngăn cản không cho.

"Anh, vừa rồi bác sĩ lại tới giục nộp tiền thuốc men, còn nói, nếu như tiếp tục không nộp tiền, sẽ bắt em xuất viện ngay bây giờ." Giang Kiến Võ vừa nhìn thấy Giang Kiến Văn lại bắt đầu ồn ào.

Giang Sơ Nguyệt ở cửa nghe một bên tai, suy nghĩ một lát, bà nội cô và Giang Tú Tú căn bản không có tới bệnh viện? Hay là nhân lúc ba mẹ cô không có ở đây, cả nhà kia đã bàn bạc thủ đoạn bẩn thỉu gì rồi?

Cô nhìn vào trong qua một ô cửa kính nhỏ phía trên cánh cửa gỗ, nóng lòng muốn hỏi thử Giang Kiến Văn xem hôm nay có từng gặp Lưu Phương và Giang Tú Tú hay không.

Có điều, câu nói tiếp theo của Giang Kiến Văn đã cho cô đáp án.

"Được, bây giờ tôi về nhà tìm mẹ xin tiền, sẽ kịp giờ." Giang Kiến Văn nhìn đồng hồ treo trong phòng bệnh nói.

"Anh, anh là muốn ép chết em sao?" Giang Kiến Võ rống giận một tiếng.

Không đúng, xem ra là vế sau rồi.

Cả nhà kia thật đúng là dự định ép chết ba mình rồi?

Nghĩ đến đây, Giang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy một cỗ lửa vô danh không ngừng dâng lên trong lòng, cô thật sự muốn đi lên hỏi một chút, ba mình rốt cuộc có phải là được nhặt từ ngoài ruộng về hay không, sao bọn họ lại có thể đối xử với ông ấy như vậy?

Giọng của Giang Kiến Văn trầm ổn, bình tĩnh không hề có chút lên xuống nào, "Kiến Võ, bây giờ không phải là tôi muốn ép chết chú, mà là tôi không có tiền, chú biết mà."

"Tôi biết, cho nên bây giờ anh mau mau đi ra ngoài nghĩ cách kiếm tiền đi? Còn đứng ở đây làm gì?" Giang Kiến Võ không kiên nhẫn rống giận.

Giang Kiến Văn không nhúc nhích, cũng không bởi vì Giang Kiến Võ rống giận mà tức giận, chỉ đứng trong phòng bệnh, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Giang Kiến Võ.

Giang Kiến Võ theo bản năng co rúm lại một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trong một khắc này, ông ta chợt nhớ tới, anh cả của ông ta, không hề thành thật chất phác giống như vẻ bề ngoài, thậm chí sự kiệm lời ít nói của ông cũng chẳng qua là lười lãng phí lời nói mà thôi.

Ông ta nghĩ đến gào thét vừa rồi của mình, "Anh, anh, anh đừng tức giận, em, em," Đôi mắt ông ta hoảng loạn liếc quanh bốn phía, cuối cùng dừng trên cái chân không thể cử động của mình, nhìn Giang Kiến Văn hấp tấp nói, "anh, em bị thương rồi, cho nên, cho nên, đầu óc em không được tỉnh táo lắm, lời vừa, vừa nói, anh đừng, đừng để trong lòng."

Giang Sơ Nguyệt ở ngoài cửa cười lạnh một tiếng, chỗ chú bị thương là chân đó, cũng không phải là đầu, đây là coi ba cháu đồ ngốc để lừa dối à.

Giang Kiến Văn dĩ nhiên không phải là đồ ngốc, nhưng cũng lười so đo với Giang Kiến Võ, tuy nhiên trong lòng thực ra cũng có chút bực mình.

Nhưng dù sao cũng là anh em ruột, vẫn nhớ đến mấy phần tình anh em ruột thịt.

Giang Kiến Văn chậm rãi thở phào một hơi, "Lúc nữa tôi đi hỏi bác sĩ về tình hình một chút, sau đó lại về nhà tìm ba mẹ lấy tiền."

"Đừng." Giang Kiến Võ đột nhiên ngăn cản nói.

Giang Kiến Văn nhìn chằm chằm Giang Kiến Võ, trong ánh mắt sáng ngời chính là "Không về nhà tìm ba mẹ xin tiền, chẳng lẽ chú còn muốn bây giờ tôi ra ngoài kiếm tiền cho chú sao?"

Giang Kiến Võ cười ngượng ngùng, nhưng không nói nên lời, hai tay khẩn trương túm chặt chiếc chăn màu trắng của bệnh viện.

"Anh cả, chủ yếu là bác sĩ giục gấp quá, Kiến Võ anh ấy cũng là sốt ruột, trong lòng sợ hãi." Lý Cầm ở một bên hát đệm.

"Tôi biết, cho nên lúc nữa tôi đi hỏi bác sĩ trước xem rốt cuộc tình hình thế nào." Giang Kiến Văn nhìn cái chân bị bó kín mít của Giang Kiến Võ, tiếp tục ôn tồn nói.

Giang Kiến Võ và Lý Cầm liếc nhìn nhau, ánh mắt của hai người đảo quanh tứ phía, nhưng lại không tiếp lời.

Giang Kiến Văn đứng bên cạnh giường bệnh một lúc, sắc mặt nặng nề, mím chặt môi, thần sắc khó phân biệt.

Giang Kiến văn Lý Cầm ngoài miệng thì bép xép, nhưng đối mặt với Giang Kiến Võ, lại không nói nên lời. Chỉ là, trong một khắc này, hai người họ đã hoàn toàn hiểu rõ, anh cả trước mắt, đã không còn là anh cả của trước kia nữa.

Sẽ không bao giờ là anh cả dễ dàng bị bọn họ lừa gạt nữa.

Giang Kiến Võ không khỏi oán thầm Lưu Phương, đều tại bà ta nghĩ ra chủ ý tồi này. Rõ ràng trong nhà có tiền, sao còn một hai phải bắt anh cả chi tiền chứ?

Chẳng lẽ trong mắt mẹ, tiền còn quan trọng hơn chân của ông ta sao?

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Giang Kiến Võ không khỏi hận Lưu Phương, chỉ cảm thấy cảnh ngộ nửa vời trước mắt này, đều là do bà ta ban tặng.

Nhưng ông ta lại không thử nghĩ, nếu như không phải bản thân ông ta nảy sinh lòng tham, thì sao có thể khiến mình bẽ mặt như vậy.

"Thôi, tôi về trên đê, muộn chút trưởng thôn sẽ qua đây, xem xem cụ thể phải xử lý thế nào, chú thím tự thương lượng với trưởng thôn đi." Giang Kiến Văn đột nhiên lên tiếng.

Lần này khiến Giang Kiến Võ và Lý Cầm đều sững sờ.

Giang Kiến Văn nói xong lời này, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh, mà Giang Kiến Võ và Lý Cầm há ha miệng, căn bản không dám cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Kiến Văn rời đi.

Đi đến cổng trạm y tế, đứng dưới gốc cây ngô đồng to và vững chắc, cành cây đan xen so le độc đáo, lá vàng đã rụng gần hết, trên chạc cây không còn bao nhiêu lá, nhưng thoạt nhìn, vẫn cực giống một bức tranh.

Giang Kiến Văn hung hăng thở phào một hơi, ông chỉ là có đôi khi không nghĩ quá sâu xa, không có nghĩa là ông không có đầu óc.

Giang Kiến Võ không chỉ liên tục thúc giục bảo ông nghĩ cách nộp tiền thuốc men, phàm là ông nói muốn về nhà lấy tiền, thì một mực từ chối...... còn có sự cứng ngắc chợt lóe lên rồi biến mất trên mặt hai bọn họ.

Trong lòng ông khẽ cười trào phúng một tiếng, cảm thấy mình thật đúng là đã sống uổng hơn ba mươi năm nay rồi.

Nói ra thì cũng là người làm con, người làm chồng, người làm cha rồi, nhưng vẫn không hiểu rõ bằng một đứa trẻ.

Lúc đó, nếu không phải Giang Sơ Nguyệt ở trong bếp thực sự không chịu nổi sự đối xử khác biệt của mẹ ông, ông sợ rằng vẫn còn cho rằng hai đứa con của mình sống rất tốt đấy.

Kiếm công điểm thì rất giỏi, nhưng làm người, lại...... Truyện Dị Năng

"Tiểu Hoa, con có từng trách ba hay không?"

"Dạ? Vì sao phải trách ba?" Giang Sơ Nguyệt nhìn Giang Kiến Văn.

Đối diện với con ngươi trong veo của Giang Sơ Nguyệt, Giang Kiến Văn chỉ cảm thấy yết hầu dường như đã bị chặn lại, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

"Ba, công điểm sau này ba kiếm được đều chỉ cho cả nhà mình tiêu sao?" Giang Kiến Văn đột nhiên mở miệng, nói xong, lại bổ sung thêm một câu, "Cả nhà mà con nói, là ba, mẹ, Chó Con, cộng thêm con nữa."

Giang Kiến Văn cười khổ, thầm nghĩ, còn có gì có thể hỏi đây?

Lơ là nhiều năm như vậy, sao có thể không trách chứ?

Chỉ là đứa nhỏ quá nghe lời, đã tự mình nuốt xuống mọi khổ sở.

"Cho, chỉ cho cả nhà tiêu." Lúc Giang Kiến Văn mở miệng, thanh âm hơi có chút nghẹn ngào.

Giang Sơ Nguyệt lập tức cười tươi như hoa, "Vậy tiền và tem phiếu đổi được bằng công điểm cuối năm, có phải cũng chỉ may quần áo cho cả nhà mình không ạ?"

Giang Kiến Văn "Ừ" một tiếng, nhìn Giang Sơ Nguyệt cười đến mức đã sắp không thấy được ánh mắt, không nhịn được nói, "Năm nay sợ rằng không được rồi, chờ sang năm, ba lại làm nhiều thêm chút nữa, đến cuối năm thì sẽ may một bộ quần áo mới cho con."

"Vậy con sẽ ghi nhớ trong lòng nhé, chờ ba và mẹ từ trên đê trở về rồi, con còn muốn nói cho mẹ biết nữa đó, bảo mẹ giám sát ba, hì hì......" Giang Sơ Nguyệt nói.

"Được, bảo mẹ con giám sát ba."

Nắng gắt buổi chiều xuyên qua khe hở của cây ngô đồng chiếu xuống, rơi trên người của một nhà ba người, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, tạo thành một vòng ánh sáng.

Giang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy chưa từng vui sướng như vậy, hạnh phúc trước giờ đều phải dựa vào bản thân tự tranh giành, luôn muốn chờ đợi hạnh phúc tự tìm tới cửa, không ngờ, hạnh phúc có thể sẽ chạy ngược hướng với bạn.

-

Ở cổng trạm y tế, Giang Kiến Văn vốn dĩ dự định đưa Giang Sơ Nguyệt và Chó Con về thôn, nhưng bị Giang Sơ Nguyệt một mực từ chối, chỉ thúc giục ông mau chóng về trên đê,

Cô nói một câu, "Ba, trên đê tuy nói đều là người của công xã chúng ta, nhưng bản tính ra sao cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn được, ba yên tâm để mẹ con một mình ở đó ạ?"

Giang Kiến Văn nghe xong lời này, hơn nữa Giang Sơ Nguyệt lại nhiều lần bảo đảm, nhất định tranh thủ về thôn khi trời còn sáng, mới một bước ba ngoái đầu đi về trên đê.

Giỏ bánh hạt dẻ của Giang Sơ Nguyệt cũng để Giang Kiến Văn mang đi rồi, nói là vốn dĩ làm cho bọn họ

Hai chị em hai tay trống không đứng ở cổng trạm y tế, tắm mình trong nắng chiều ấm áp, một người trên mặt treo ý cười rạng rỡ, một người tuy rằng mặt không cảm xúc nhưng con ngươi đen láy lại trong trẻo vô cùng, hình thành sự đối lập rõ rệt với trạm y tế phía sau, hoàn toàn lạc quẻ.

"Này, bệnh viện trấn Kha Kiều của chúng ta từ khi nào đã có thêm hai thần giữ cửa nhỏ rồi?" Một giọng nữ sang sảng từ phía sau truyền tới.

Giang Sơ Nguyệt quay đầu lại, nhìn kỹ một chút, mới phát hiện người này chính là y tá ở quầy y tá đã giúp cô kiểm tra phòng bệnh.

Cô lập tức cười cười với đối phương, gọi một tiếng "Chị".

"Sao vậy? Hai chị em đây là cố ý tới bệnh viện, chọc tức bệnh nhân một trận à?" Y tá trêu ghẹo nói.

Trong ngữ khí tràn đầy ý cười, không hề nghe ra chút ác ý nào.

Giang Sơ Nguyệt phân tích rõ một lát, đưa ra được một kết luận, chú thím ruột của cô, có lẽ chỉ khiến Lưu Phương và Giang Lão Tam yêu thích, còn những người khác đều không thích hai người lắm.

Cô cười cười, "Có lẽ là bọn họ thấy em và em trai em tung tăng nhảy nhót, trong lòng đột nhiên không được cân bằng, tự chọc tức mình rồi."

Y tá nghe xong lời này, cười như không cười, "Phải không?"

Giang Sơ Nguyệt mím môi, gật đầu y như gà con mổ thóc, hai mắt tròn tròn nhìn y tá, trong ánh mắt tràn đầy đều là "Chị gái, chị phải tin tưởng em nha!"

Y tá nhìn dáng vẻ này của cô, phì một tiếng bật cười.

Giang Sơ Nguyệt thấy cô ấy cười, cũng cười theo.

Một lúc sau, y tá chống hông cười, nói với Giang Sơ Nguyệt: "Cô nhóc nhà em không tồi, chị thích em."

Giang Sơ Nguyệt chớp chớp mắt, "Chị gái này trông thật xinh đẹp, em cũng thích chị."

Hai người lại liếc nhìn nhau một cái, bật cười.

"Nè, chị tên là Diệp Vũ, em có thể gọi thẳng tên của chị, cũng có thể gọi chị là 'chị'." Diệp Vũ nói.

Giang Sơ Nguyệt: "Em tên là Giang Sơ Nguyệt, chị có thể gọi thẳng tên của em, cũng có thể gọi em là 'em gái'."

Diệp Vũ cảm thấy con người của Giang Sơ Nguyệt cũng khá tốt, hứng thú với cô, liền nói: "Bánh hạt dẻ hôm nay em làm khá ngon, khi nào lại lên trấn nữa? Chị mua."

Giang Sơ Nguyệt chớp chớp mắt, "Chị, bánh hạt dẻ kia bán như thế nào ạ?"

Diệp Vũ sửng sốt một lúc, chị là người mua hàng, em là người bán hàng, em hỏi chị hàng của em bán thế nào? Chị nói miễn phí được không?

Giang Sơ Nguyệt ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Chẳng giấu gì chị, em vốn định hôm nay đến chợ đen hỏi thăm giá cả thị trường một chút."

Diễm Vũ ngẫm nghĩ, có chút sáng tỏ, có điều, "Cô nhóc em gan cũng không nhỏ ha, chỗ như chợ đen là nơi em có thể đến sao?"

Giang Sơ Nguyệt dang tay, "Em cũng không muốn đi, ngặt nỗi nhà nghèo, trên có cha mẹ, dưới có em trai nhỏ, vì để mưu sinh, em cũng chỉ có thể......" Dừng một chút, cô còn nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Diệp Vũ nghe vậy sửng sốt một chút, cô ấy dường như đã có hiểu lầm gì đó với cô bé trước mặt hả?

Em gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời đã nói đâu?

Lắm mồm như vậy là chuyện gì thế?