Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 119




Đêm nay, tựa hồ bởi vì tin tức người đàn ông mang đến, cô ngủ vô cùng an ổn, thẳng đến gần chín giờ ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Lúc cô ra khỏi phòng, nhìn thấy Tô Ngọc Thanh đang ở trong phòng khách đọc sách.

Tô Ngọc Thanh nhìn thấy cô, trực tiếp đứng dậy, mặt mày hớn hở cười nói: "Chị, qua hai ngày nữa em điền đơn nguyện vọng, chị đi cùng em có được không?”

Tối hôm qua tuy rằng đã uống rượu, nhưng Ngọc Đào nhớ rõ người đàn ông kia đã tới, cũng nhớ rõ cuộc nói chuyện giữa bọn họ.

Dù sao qua hai ngày nữa cô cũng muốn đi tới huyện phỏng vấn, cho nên không chút suy nghĩ lập tức đồng ý: "Được."

Tô Ngọc Thanh lại cao hứng trở về đọc sách y của cô ấy.

Ngọc Đào nhìn những cuốn sách trong tay cô ấy, hơi nhíu mày.

Trước kia cô chỉ biết Tô Ngọc Thanh thành tích tốt, nhưng không nghĩ tới thành tích của cô ấy lại tốt như vậy, ý muốn cô ấy đăng ký vào trường y lúc trước trong đầu có chút buông lỏng.

Cô biết sau này thi đại học sẽ khôi phục, lấy thành tích của Tô Ngọc Thanh nếu học trung học, đến lúc đó thi đại học phỏng chừng sẽ tốt hơn cô học y!

Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn mở miệng hỏi Tô Ngọc Thanh: "Em còn muốn học trường y sao?”

"Vâng?" Tô Ngọc Thanh nháy mắt nhìn cô, tựa hồ đối với vấn đề nàng hỏi có chút khó hiểu: "Sao vậy ạ?"

"Không có gì." Ngọc Đào nhíu mày: "Chỉ là muốn hỏi em một chút, ngoại trừ trường y còn có nghĩ tới việc học trung học hay không?”

Ánh mắt Tô Ngọc Thanh khó hiểu nhìn cô, hơi nhíu mày: "Em học trung học làm gì? Lại không thi đại học, hơn nữa giáo viên đều nói có thể thi vào trường y thì rất tốt mà"

Cô cũng không phải tùy tiện điền vào một cái nguyện vọng, trường y cô ấy đã hỏi qua giáo viên, người trong nhà cũng đều đồng ý, tối hôm qua khi trong đội có người tới, cũng đều cảm thấy trường y không tệ, cho nên nguyện vọng này không tệ.

"Nhưng vạn nhất sau này sẽ khôi phục thì sao?" Ngọc Đào đáp, tuy rằng không nhớ rõ thời gian cụ thể khôi phục kỳ thi đại học, nhưng cô mơ hồ cảm thấy chắc hẳn là rất nhanh.

Tô Ngọc Thanh nghe lời này của cô cảm thấy vô cùng không thích hợp: "Chị, chị không phải là lại gây mâu thuẫn với anh Vân Dương cho nên không muốn để cho em học y chứ?”

"Không có chuyện đó." Ngọc Đào trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Chị chỉ cảm thấy sau này thi đại học nhất định sẽ khôi phục, đến lúc đó học đại học so với lên trường y còn tốt hơn."

"Sau này sẽ như thế nào còn không biết đâu." Tô Ngọc Thanh đối với học y chấp niệm vô cùng lớn, cũng không muốn thay đổi ý định ban đầu của mình: "Hơn nữa đã lâu như vậy không có thi đại học, đến lúc đó thi cử cạnh tranh cũng rất kịch liệt, lỡ như em không thi đậu thì sao?"

Lời nói của cô ấy tựa hồ có chút đạo lý, trong ấn tượng của Ngọc Đào, kỳ thi tuyển sinh đại học năm đầu tiên không chỉ có rất nhiều người, hơn nữa hình như còn rất khó, hình như cũng không có bao nhiêu người có thể thi đậu.

Thành tích của Tô Ngọc Thanh khá tốt, nhưng nếu cạnh tranh với mọi người trong cả nước, cũng không biết là tình huống gì, hơn nữa năm đầu tiên thi đại học dường như đối với đối tượng thi đại học yêu cầu cũng không nghiêm khắc, chỉ cần muốn báo danh cũng không khó.

Thấy cô trầm mặc vân không nói, Tô Ngọc Thanh lại vội hỏi: "Chị, sao chị đột nhiên nghĩ như vậy? Có chuyện gì thế?"

Ngọc Đào phục hồi tinh thần, vội vàng lắc đầu,"Không có việc gì, ngày đó chị đi cùng em, vừa vặn chị cũng có việc muốn tìm bác sĩ Lục."

Tô Ngọc Thanh nghe vậy, nhíu mày nhìn về phía cô, vẻ mặt cũng viết bốn chữ "Bảo sao lại thế".

Đến ngày điền nguyện vọng, hai chị em dậy sớm lên xã.

Ngọc Đào vốn định điền nguyện vọng với Tô Ngọc Thanh, nhưng cô ấy vô cùng cân nhắc để mình rời đi, một mình điền nguyện vọng.