Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 131




Khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ lộ ra của cô, tựa hồ càng có thể lấy lòng đàn ông, anh không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng khi Ngọc Đào cho rằng cô sắp rơi vào địa ngục luôn rồi thì mọi động tác của anh đều dừng lại.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Đôi mắt mê ly của Ngọc Đào khẽ mở ra, theo bản năng buột miệng mà hỏi: “Anh nhanh như vậy sao?"

Một câu nói bất thình lình phá vỡ bầu không khí vốn mập mờ nồng đậm.

Lục Vân Dương trực tiếp bật cười, nắm chặt cổ tay cô, hận không thể liền đem cô xé xương nuốt vào bụng, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Em nói cái gì vậy, hửm?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô khẽ ửng đỏ, trên trán ướt đầm mồ hôi, mái tóc đen nhánh dán lên gò má phấn nộn, đôi mắt mê ly mờ mịt nhìn anh.

Lục Vân Dương nuốt nước miếng, nghĩ đến lời cô vừa rồi, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: "Anh nhanh sao, hả?"

Nghỉ ngơi một lúc lâu, cô từ từ bình tĩnh lại, lông mi cô nhẹ nhàng chớp chớp vài cái, nói với người đàn ông trên người mình với vẻ mờ mịt khó hiểu: "Vậy tại sao anh lại dừng lại?"

Lục Vân Dương thề, cho dù trước kia khi bị cô từ hôn cũng không tức giận như lúc này, dám nói anh mau?

Đây là điều mà bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được.

Anh nở nụ cười, khẽ liếm đôi môi khô khốc, đuôi mắt híp lại, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô: "Em có muốn sinh con không?”

Tựa hồ còn chưa kịp phản ứng vì sao anh đột nhiên lại nói sang chuyện khác, đầu óc Ngọc Đào trống rỗng, mơ mơ màng màng đáp: "Không muốn."

Lục Vân Dương cười cười, giơ đồ vật trong tay lên: "Nhìn xem?”

Nương theo ánh sáng ấm áp trong phòng, Ngọc Đào nhìn chằm chằm thứ kia, thoáng cái có thể nhìn thấy ba chữ "bao cao su" trên bao bì: "Bao cao su?"

Người đàn ông gật đầu, cắn răng hỏi: "Vậy em nói tại sao anh phải dừng lại?"

Cằm của anh giương lên, đôi lông mày nhíu lại lúc này lộ ra vẻ không vui, Ngọc Đào bất chợt phản ứng lại, khóe môi cô khẽ giương lên: "Anh mua từ khi nào vậy?”

Lục Vân Dương xé mở vỏ ngoài, dùng hết đồ bên trong, lại cúi đầu, thành thật nói: "Lần đó chúng ta xuống núi anh đã mua rồi."

Ngọc Đào kinh ngạc, lại đột nhiên vui mừng: “Lâu như vậy sao?"

"Anh muốn em từ lâu rồi." Thanh âm của Lục Vân Dương vừa trầm vừa khàn, nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt có chút tức giận ánh lên mắt cô nửa điểm cũng không che dấu: "Em không nên nói anh nhanh..."

Xin Vương Mẫu nương nương làm chứng, Ngọc Đào chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng thấy qua thứ này, cho nên vừa rồi thật sự là hiểu lâm, cô đưa tay ôm cổ hắn, nũng nịu làm nũng với anh: "Em không có mà..."

Người đàn ông không cho cô cơ hội nói chuyện, Lục Vân Dương đột nhiên cắn cô, những lời tràn ra từ khóe miệng anh tựa hô còn mang theo một tia tàn nhân: "Chấp nhận trừng phạt."

Trong phòng không khí mập mờ, giống như đang báo thù, người đàn ông hóa thân thành cầm thú đói khát, tham lam nuốt hết tất cả con người cô!

Không ai có thể chống đỡ được loại lực lượng này, cô gái nhẹ nhàng nức nở, chỉ đành cảm thấy trong đầu hết vòng này đến vòng khác trống rỗng, không biết qua bao lâu, trong đầu đột nhiên giống như có pháo hoa đồng loạt nổ tung.

Một mảnh trăm hoa đua nở, quang sắc chói mắt.

Tất cả sự mập mờ, ngay tại thời điểm này, tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Trong đầu Ngọc Đào còn đang ong ong, mồ hôi ướt đẫm của cô chảy xuôi, khóe mắt còn có nước mắt chảy xuống.

Người đàn ông chậm rãi thu liễm sự làm càn của anh, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, tựa vào cổ cô cười hỏi: "Anh có được không?"

Cô gái thở hổn hển, nằm bất động nằm trên giường ổn định hô hấp của mình, mặc cho dư âm kia ở trong người nhộn nhạo.

Không nhận được phản hồi, người đàn ông cúi xuống ôm cô, nhưng không chờ đợi được anh hành động, cô gái của anh đã khóc.