Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 133




"Chị... Lục Vân Chiêu vốn tưởng rằng cô sẽ tức giận, nhưng kết quả cô lại nói muốn tặng đồ cho mình, thật gian xảo!

"Tôi không tin chị thực sự có ý tốt như vậy." Lục Vân Chiêu trực tiếp bị đánh lạc hướng.

Ngọc Đào híp mắt, cười nói: "Không tin sao, vậy sao còn không đi?"

Vốn còn muốn kiểm tra tính chân thật của lời nói kia của cô, nhưng kết quả cô lại không tiếp chiêu, Lục Vân Chiêu từ trong bụng bốc lên một buồn bực không nói thành lời: "Vậy chị mau đi ra đi."

Nói xong, cô ấy nghẹn mặt đi ra ngoài.

Ra bên ngoài, Lục Vân Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy không ổn chút nào, bởi vì Tô Ngọc Đào hiện tại đang làm việc ở nhà máy hóa chất, cũng làm về son phấn, thật sự có thể là có ý định tặng son cho mình.

Lục Vân Chiêu trong lòng không chịu nổi sự tò mò, trực tiếp đi tìm anh trai hỏi, kết quả đáp án lấy được dĩ nhiên là thật, Tô Ngọc Đào thật đúng là cầm son trở về, nói muốn tặng người khác!

Lục Vân Chiêu:...

Cô gái mười bảy tuổi, đúng là tuổi yêu cái đẹp, trước đó ở trong xã cung ứng và tiêu thụ nhìn thấy son môi đẹp, trong lòng cô đã sớm có ý đồ, nhưng không dám mua và nó cũng không hề dễ mua.

Rõ ràng vừa rồi hình như có thể có được, nhưng...

Lục Vân Chiêu đột nhiên sinh ra một chút ảo não, kỳ thật gọi một tiếng chị dâu hình như cũng không có gì, dù sao chị ta cùng anh trai thật sự kết hôn, hơn nữa gọi một chút cũng không có tổn thất gì.

Tiếc dã man luôn ái!

Cuối cùng cô định hạ thấp một chút xíu thể diện để tìm Tô Ngọc Đào.

Ngọc Đào từ trong phòng đi ra liền phát hiện Lục Vân Chiêu luôn nhìn mình với bộ dáng muốn nói lại thôi, bất quá đây cũng không phải chuyện cô nên quan tâm, lập tức coi như không nhìn thấy.

Sau khi ăn điểm tâm xong, người nhà bên Tống gia giúp bọn họ đưa đồ cưới lên xe tải mới trở về, Tống Mỹ Hoa đối với bọn họ vừa kết hôn liền muốn rời đi, bà ta tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hành trình của bọn họ.

Sau khi nói lời tạm biệt với Lục Chí Quân, Ngọc Đào cùng Lục Vân Dương ngồi trên xe tải mang theo của hồi môn cùng lễ vật trở về nhà, hôm nay xuất phát sớm, đến nhà thì trời còn chưa tối hết, tài xế đi theo vội vàng trở về, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của bọn họ.

Lần đầu tiên gả con gái, đồ cưới nhà họ Tô chắc chắn không hề ít, Ngọc Đào cùng người đàn ông đã kết hôn với mình, đem mấy thứ đó dọn dẹp một chút, trời đã hoàn toàn tối đen.

Bận rộn cả ngày, cơm cũng chưa kịp ăn, thân thể còn đầy mồ hôi cùng với nóng nực, hai người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một chút.

Lúc này người đàn ông cởi áo, lộ ra nửa người trên, phía trên toát ra một tâng mồ hôi mỏng, tựa như bị một lớp men, cơ bắp lộ ra cứng rắn rắn chắc, đường cong thêm phần rõ ràng, hai đường cơ đi xuống thẳng dưới bụng, ẩn giấu dưới đầu quần.

Hai từ thôi, là "Gợi cảm!I

Thêm hai từ nữa, là "Hấp dẫn"!

Ngọc Đào thề, khi không nhìn thấy anh cởi quân áo, mệt mỏi đến mức trong đầu không có thể nghĩ gì, nhưng tình huống hiện tại một chút cũng không hề giống nhau.

Trời đã tối, bên ngoài là một mảnh yên tĩnh, ánh sáng trong phòng mờ nhạt, dưới ánh sáng ban đêm chảy xuôi theo đó một chút mờ ám.

Trong phòng khách, hiện giờ chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức hô hấp của nhau đều nghe rõ ràng.

Ngọc Đào chậm rãi dịch thân mình ngồi bên cạnh anh, liếc mắt nhìn hai điểm hồng phấn trên lồng ngực anh, mím mím môi một chút, hỏi: "Anh cảm thấy đói không?”

Lục Vân Dương không biết lúc này mình đã bị theo dõi, nghĩ hôm nay bận rộn cả buổi chiều, anh cũng đói bụng, hiện tại cô chắc hẳn cũng cảm thấy đói, đảo mắt cười hỏi: "Em muốn ăn cái gì, anh đi làm?"

Hàng mi Ngọc Đào cong cong, duỗi đầu ngón tay, chọc chọc ở ngực anh.