Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 137




Hôm nay lấy giấy chứng nhận, cô ăn mặc rất trang trọng, áo sơ mi ngắn màu trắng, váy dài hơn đầu gối, buộc hai bím tóc, tuy rằng trang phục này không hợp với dáng vẻ thuần khiết, thanh cao lắm, nhưng nhìn lại có vài phần hơi thở nữ nhân nơi công sở.

"Không cần, chỉ là đến nhà lão sư của anh" Lục Vân Dương cười khẽ: "Lúc trước bên bệnh viện nói phải ba tháng mới có thể chuyển đổi, nhưng nhờ lão sư giúp anh, nên là không lâu đến như vậy."

Ba tháng trước đối với Lục Vân Dương mà nói quả thật không lâu lắm, nhưng sau khi kết hôn, có người lo lắng, anh cảm thấy ba tháng đó dài dằng dặc, sau đó thuận miệng nói với lão sư một chút, không nghĩ tới lão sư lại giúp đỡ nhiệt tình như vậy.

Đột nhiên được thông báo tin vui như vậy, khiến cho Ngọc Đào mừng rỡ: "Thật à? Vậy thì sẽ mất bao lâu?"

"Hắn là tháng mười." Lục Vân Dương cười nói.

Ngọc Đào vốn nghĩ không biết phải một mình trải qua ba tháng này, còn bi thảm như thế nào, không nghĩ hạnh phúc tới đột ngột như vậy, liền vui vẻ đi theo Lục Vân Dương đến nhà lão sư anh.

Tuần trăng mật kéo dài không lâu lắm, sáng sớm hôm sau Lục Vân Dương phải về xã, Ngọc Đào mang kẹo mừng cưới về nhà máy chia sẻ với các đồng nghiệp.

Khi đưa đến văn phòng tổng giám đốc, Đường Dũng trực tiếp bảo cô ở lại.

Ngọc Đào nhìn vẻ mặt híp mắt của anh ta, cảm giác có chút không thích hợp, quả nhiên chỉ chốc lát sau, anh ta liền mở miệng: "Bên son Ngô Lương Vũ nói đã nghiên cứu phát triển không khác biệt lắm, tôi nhớ lúc trước cô nói cái gì sữa rửa mặt cùng kem dưỡng da kia không tệ, cô có ý nghĩ gì không?"

Trước khi Ngọc Đào kết hôn, tất cả màu son này đều đã được đặt, hơn nữa còn bán một ít đồ dùng thử nghiệm trong nhà máy, nghe nói phản ứng cũng không tệ lắm, Đường Dũng hẳn là thấy được vị ngọt, nói lời này là đang nhắc nhở cô, nên muốn moi công thức khác ra nữa.

Ngọc Đào cảm thấy Đường Dũng quá tham lam, cô vào nhận chức cùng lắm chỉ được một tháng, đã giao ra hai công thức, hiện tại hai thứ này còn chưa được đưa ra thị trường, anh ta liền muốn vắt khô công thức trong tay cô.

Lúc trước cô sở dĩ nói ra nhiều công thức như vậy, chủ yếu cũng là muốn làm tăng cơ hội để có thể nhận chức, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, đối phương hiện tại nói muốn lấy nhưng chắc gì cô chịu giao ra.

Huống chi, nhà máy hiện tại thuộc sở hữu nhà nước, lợi nhuận thuộc về nhà nước, có thể không sử dụng được hai năm, rất có thể nhà máy nhà nước này chậm rãi biến thành tư nhân, người sở hữu kia rất có thể là Đường Dũng, cũng rất có thể là người khác, nhưng chắc chắn không phải là cô.

Con người ích kỷ, cô có thể lấy ra mấy công thức để đưa cho nhà máy, thế nhưng, cô không muốn bị ép khô nhanh như vậy.

Đương nhiên, Ngọc Đào không thể trực tiếp cự tuyệt, dù sao người ta cũng là lão đại.

Cô cẩn thận cân nhắc từ ngữ sau đó nói: "Ý tưởng thì chắc hẳn có, chỉ là tôi cảm thấy chi phí nghiên cứu và phát triển quá lớn, tôi sợ nhà máy chịu không nổi, cũng không thể đầu tư nhiều."

Đường Dũng đối với lợi ích của nhà máy trước mắt vân hiểu rõ: "Không có việc gì, cô cứ việc nói, trong lòng tôi biết cân nhắc"

Sau một khoảng im lặng, cô nhìn anh ta và nói: "Tôi sẽ đưa cho anh."

Đường Dũng ánh mắt sáng ngời, lúc này thấy rất tốt, nhưng đợi cô viết xong, cầm lên và nhìn, ánh mắt thiếu chút nữa liền trừng ra, mặt trên viết phương thức chế tác phiền toái thì không nói, chủ yếu là có chút dược liệu đắt tiền, cái gì linh chi nấu nước đều lấy ra dùng.

"Hai cái này có cần chi phí đắt như vậy không?" Anh ta hỏi: "Cô có thể tìm thấy các loại thuốc thay thế không?”

"Thực sự để tìm dược liệu thay thế là không dễ, và cần phải thí nghiệm rất nhiều lần."