Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 147




"Đúng vậy, bút rõ ràng từ trong túi cô rơi ra, cô còn nói là cô ấy nhét vào trong túi của cô, cô có ý định gì đây!"

"Khó trách tôi thấy vừa rồi cô muốn chạy nhanh như vậy, nếu không phải vừa rồi cô ấy kéo cô lại, bút của nhân viên bán hàng người ta đã sớm bị cô lấy mất rồi."

"Cô trộm đồ chính là trộm đồ còn vu khống người khác, quá xấu xa rồi đó!"

Mấy chữ trộm đồ này, lập tức kéo Tạ Uyển Trinh từ trong vô tri vô giác trở về, sắc mặt cô ta đỏ lên, cắn răng phản bác: "Tôi không có trộm đồ!"

Cô ta làm sao có thể trộm đồ, trộm đồ chính là Tô Ngọc Đào!

"Là cô ta trộm!" Cô ta rất nhanh lại chỉ vào Tô Ngọc Đào: "Thật sự là cô ta mà!"

Nhân viên bán hàng chưa bao giờ thấy một người vô sỉ như vậy, ăn cắp bút trước mắt bao người, còn có thể nói xấu người khác như vậy!

"Vậy làm sao bút của tôi lại ở trong túi cô?" Cô ấy lạnh lùng nói: "Làm chuyện sai trái lại không thừa nhận, còn phải đem trách nhiệm đổ lên người khác, cô thật quá đáng."

Cô ấy tức giận gọi đồng nghiệp tới: "Tiểu Ngọc, cô gọi điện thoại giúp tôi gọi công an tới đây! Loại suy nghĩ này của cô ta không thể chấp nhận được!"

Tạ Uyển Trinh nghe vậy sắc mặt lập tức biến dạng, nếu để cho cô ấy báo công an, vậy ý nghĩa của việc này hoàn toàn thay đổi, đến lúc đó vào đồn cảnh sát nhất định là muốn tạm giữ ghi chép trong hồ sơ, vậy cô còn thi đại học thế nào?

Trong nháy mắt, cô ta lập tức nắm tay nhân viên bán hàng: "Đồng chí, cô đừng gọi là công an, tôi thật sự không trộm bút của cô."

Cô ta vừa nói vừa lấy lại tinh thần, lại nhìn Ngọc Đào: "Ngọc Đào, cô giúp tôi bảo đảm đi, tôi không trộm bút của cô ấy, đây chỉ là hiểu lâm!"

Ngọc Đào trong lòng hừ lạnh hai tiếng, nghĩ thâm, vừa rồi cô nhét bút vào túi của tôi sao lại không nghĩ tới kết cục của mình sẽ như vậy?

Muốn tôi đảm bảo cho cô, nằm mơ đi!

Cô lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách một chút, vẻ mặt không hiểu nổi lại nhìn Tạ Uyển Trinh một cái: "Cô điên rồi sao? Vừa rồi cô còn vu khống tôi có hành động ăn cắp, giờ lại bảo tôi bảo đảm cho cô? Tôi có quen biết cô sao?"

Nghe cô cự tuyệt, Tạ Uyển Trinh lại nhìn khóe môi cô cười như có như không, hận không thể đi lên trực tiếp bóp cổ cô, nhưng hiện tại mình đang bị nhân viên bán hàng kéo lại.

Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, rất nhanh quay đầu lại nói với nhân viên bán hàng: "Đồng chí, cô tin tôi, tôi thật sự không trộm bút của cô, cô đừng tìm công an có được không!"

Nhân viên bán hàng trợn trắng mắt, lại nhìn một đám người đứng trước quây, cũng không có ý muốn kéo cô ta xuống, đang nghĩ đồng ý, cô ta lại vội vàng nói: "Nếu không như vậy đi, cây bút này bao nhiêu tiền, tôi đưa tiên cho cô có được không?”

"Tôi cũng không biết làm thế nào cây bút này trong túi của tôi, nhưng tôi thực sự không ăn cắp, cô phải tin tưởng tôi."

Nhân viên bán hàng nghe vậy nhíu mày một chút, nể mặt cô ta thái độ thành khẩn như vậy, vả lại muốn báo công an cũng rất phiền phức, nên nói: "Cây bút này của tôi bán ba đồng, cô đưa tôi ba đồng, tôi coi như chuyện này chưa xảy ra" "Ba, ba đồng?" Tạ Uyển Trinh hai mắt trợn tròn, hiện tại bút tiêm nhiều nhất cũng chỉ có hai đồng mà thôi, cái này còn không có cả bao tem nhiều lắm chỉ một đồng, vậy mà cô ấy mở miệng đòi ba đồngI!!

"Đúng." Nhân viên bán hàng vẻ mặt lạnh lùng, thanh danh trộm đồ cũng không tốt, nói không chừng còn phải giam giữ, ba đồng tiền tính là cái gì: "Nếu cô giao ba đồng, tôi sẽ trực tiếp thả cô đi”

Tạ Uyển Trinh cắn cắn môi, nhìn mọi người đang xem náo nhiệt, đành phải gật đầu: "Được, cô buông tôi ra trước, tôi lấy tiền cho cô."