Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn - Chương 22: Tưởng Niệm




Tuy rằng cô ấy không thích hắn ta, nhưng bởi vì sống ở vùng quê nghèo khổ hoang sơ, lại cách xa tỉnh thành, trong lòng cô vẫn luôn tưởng niệm Biện Hải Đào, có đôi khi khó tránh khỏi việc xúc động, tìm kiếm thời gian đã qua hoặc điều gì đó từ trên người hắn ta.



Tuy nhiên hai người cũng không có tư tình gì, chỉ là kết giao bình thường mà thôi, thế nhưng Tiềm Bác lại cảm thấy quan hệ của bọn họ không bình thường.





Đối với quan hệ của bọn họ, cô cũng không tiện xen vào, nhưng mà hiện tại là bản thân cô xuyên qua, đương nhiên phải tuân theo quy củ của cô, đừng có mơ tưởng muốn động tay động chân.



Tiềm Bác xoa tay, nhìn khuôn mặt thanh lệ của Khương Lâm liền không tức giận nổi.



Chẳng qua lúc trước đã nói là cùng nhau đi, sao cô lại mang hai đứa con trai theo? không phải cô rất ghét hai đứa trẻ này sao?Vốn dĩ Tiềm Bác cho rằng chờ mây tan sẽ thấy trăng sáng, rốt cuộc Khương Lâm cũng nhìn thấy tấm chân tình của hắn ta, nguyện ý cùng hắn ta ở bên nhau.



Dù sao thì cô và Biện Hải Đào cũng không bao giờ có khả năng bên nhau, cô cũng không có tình cảm với Trình Như Sơn, nam nhân mới kết hôn mấy ngày đã bị bắt đi, cô chẳng khác nào là quả phụ.




Hắn ta tin tưởng vững chắc, chân thành sẽ vượt mọi chông gai, nhất định cô sẽ bị chính mình làm cho cảm động.





“Lâm Lâm, em…… Đây là có chuyện gì vậy? Anh chờ em nửa ngày rồi.




” Hắn ta nháy mắt với Khương Lâm, ý bảo cô đi ra ngoài rồi nói chuyện.



Hai cặp mắt của Trình Đại Bảo và Trình Tiểu Bảo nhìn hắn, một là đề phòng một là tò mò.



Khương Lâm muốn nói không đi, nhưng trong đầu ong ong vang vọng, lập tức lại đau đớn, đậu xanh, sức mạnh tới rồi phải không.




Cô chậm rãi đứng lên, dọa Tiềm Bác nhảy dựng.






Trình Đại Bảo cũng khẩn trương lôi kéo em trai né tránh bọn họ, vừa ra khỏi nhà cậu liền lo lắng bất an.



Khương Lâm quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai đứa trẻ một cái, ý bảo bọn nó chờ một lát, cô với Tiềm Bác ra ngoài nói chuyện.



Ra khỏi tiệm cơm, Tiềm Bác dẫn cô tới một góc vắng vẻ: “Lâm Lâm, em sao vậy, không phải chúng ta đã ước định xong xuôi, buổi trưa sẽ gặp nhau ở nhà khách sao? Tại sao em còn dẫn hai đứa nhỏ theo?”.