Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Chương 49




Nếu như tôi tìm nhà nào điều kiện kém, thì sẽ phải bị người ta chê cười. Tôi không muốn bị người khác chê cười."

Thẩm Gia Thụ hỏi: “Con gái nhà họ đều lấy chồng hết rồi à?”

Hứa Á Nam vội vàng gật đầu: " Đúng, đều lấy chồng rồi, nhà chồng đều rất tốt. Vì vậy chắc là anh có thể hiểu cho tôi rồi."

Thẩm Gia Thụ như đang mất hồn, tinh thần suy sụp, cảm thấy mình không ổn rồi.

Cứ tưởng là bản thân giống như chết đuối vớ được cọc nhưng thật ra tất cả đều là ảo ảnh. Cả cái công xã Hồng Tinh kia không có chén cơm cho mình rồi.

Thấy dáng vẻ khó chịu của Thẩm Gia Thụ, Hứa Á Nam than thở: "Anh cũng không cần phải như vậy đâu, lúc trước chúng ta cũng chưa từng bắt đầu."

"Không hiểu, thôi bỏ đi. Cô đi đi, tôi muốn yên tĩnh."

Thấy Thẩm Gia Thụ như vậy mà Hứa Á Nam chột dạ, cô ấy luôn cảm giác mình phụ lòng người khác. Nhưng là cũng kỳ quái, cô ấy và Thẩm Gia Thụ cũng không chính thức qua lại mà, cũng mấy năm rồi không gặp.

Sao lại ảnh hưởng lớn như vậy với Thẩm Gia Thụ chứ ? Nhìn đôi mắt thẫn thờ khổ sở kia cũng không giống như là giả bộ.

"Đồng chí Thẩm Gia Thụ!" Đường Niên Niên chạy tới.

Sau khi cô gửi thư xong thì đi mua chút đồ, dù sao cũng phải tiết kiệm tiền, tìm một cái cớ chạy ra ngoài, không nghĩ tới nhìn thay Thẩm Gia Thụ đang nói chuyện với một cô gái, cũng không biết đang nói cái gì, Thẩm Gia Thụ đột nhiên rất khó chịu.

Cô cho là người khác đang bắt nạt Thẩm Gia Thụ, vội vàng chạy tới.

Hứa Á Nam nhìn Đường Niên Niên: "Hai người đây là. . ."

Đường Niên Niên nhìn cô ấy một cái: "Tôi và đồng chí Thẩm Gia Thụ đi cùng nhau." Ý là có bạn đi cùng đấy, đừng có bắt nạt người ta.



Hứa Á Nam nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, nhìn Thẩm Gia Thụ thêm chút nữa, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra Thẩm Gia Thụ có đối tượng rồi hả, gì nhỉ, tôi đi trước đây. Không quấy rầy hai người nữa."

Sau đó cô ấy vội vàng mà chạy nhanh như làn khói.

Đường Niên Niên ngồi xổm xuống nhìn Thẩm Gia Thụ: "Thẩm Gia Thụ, anh sao thế?"

"Không có sao, đột nhiên tô hơi mất hết ý chí."

“Sao lại như thế, không phải anh vẫn luôn tự tin sao? Có phải cô ấy nói những lời khiến anh không vui không?”

Thẩm Gia Thụ nói: "Cũng không hẳn là vậy, chỉ là để cho tôi càng nhận rõ thực tế thôi. Không có chuyện gì, lát nữa là ổn thôi."

Chính xác là Thẩm Gia Thụ nhận rõ thực tế.

Cô gái nhà người ta chính xác là muốn lập gia đình, lập gia đình thì không nhất định phải tìm đến anh đâu.

Nghĩ đến việc tương lai chịu đắng cay khổ cực ở nhà họ Thẩm bao lâu nữa khiến lòng anh lạnh lẽo.

Nói đi phải nói lại, nhà có điều kiện ở đây quá ít, thực sự anh cũng cảm thấy mùi vị bản thân thua ngay từ điểm xuất phát rồi. Nếu như đây là ở thành phố thì cũng phải xuống nông thôn thôi.

Thấy Thẩm Gia Thụ không lên tiếng, Đường Niên Niên cũng không hỏi nhiều. Mỗi một người đều có chuyện không vui của riêng mình, cô cũng có mà. Thấy những người đó còn chưa tới, cô lén lút đưa bánh ngọt mình mua cho Thẩm Gia Thụ: "Tôi mới vừa mua, anh nếm thử một chút đi."

Thẩm Gia Thụ hơi ngạc nhiên, anh nhìn bánh ngọt thì nhanh chóng vứt chuyện không vui ra khỏi đầu: “Cái này, ngại quá đi.”

Đường Niên Niên cười híp mắt lại” "Bình thường anh giúp tôi làm việc mà, tôi đã sớm muốn cảm ơn anh, chỉ là sợ người khác nói ra nói vào."