Tả Đan Đan từ nhỏ đã ăn hoa quả bà nội trồng. Vườn trong nhà có một vài cây hoa quả nhưng Tả Đan Đan biết rõ, đây chẳng qua chỉ là một phần nhỏ mà thôi, vườn trái cây thực sự của bà nội rất thần bí. Trước khi cô mười tuổi, cô thường đi theo bà nội đến vườn trái cây.
Thế nhưng lần nào đến đó cũng là khi cô ngủ quên. Lần nào bà nội cũng nhân là lúc cô đang ngủ trưa, liền đưa cô đến vườn trái cây, khi cô tỉnh lại thì đã ở trong vườn trái cây rồi.Sau đó, đợi cho đến khi cô ngủ quên ở trong căn nhà gỗ của vườn trái cây rồi, bà nội mới đưa cô đi ra. Sau mười tuổi, thì không còn thấy bà nội đưa cô đến vườn trái cây thêm lần nào nữa, cô cũng từng hỏi bà nội, nhưng bà nội đều nói đã bán vườn trái cây đi rồi, bây giờ chỉ còn vườn trái cây ở trong sân kia thôi.
Cô rất tin tưởng lời của bà nội nên cũng không nhắc đến lần nào nữa. Cho đến năm mười sáu tuổi tuổi, bà nội qua đời, Tả Đan Đan cũng không bao giờ đến vườn trái cây đó nữa. Nhưng trong đầu cô vẫn còn nhớ rất rõ vườn trái cây trông như thế nào, đặc biệt là tấm bảng gỗ ở bên cạnh hàng rào, vì ở trên đó còn có hình mặt trời nhỏ do cô vẽ, đã nhiều năm như vậy thế mà nó vẫn còn tồn tại. Hình vẽ bằng phấn, sao có thể giữ được nhiều năm vậy được. Lẽ nào cô lại xuyên không về quá khứ? Nghĩ đến trường hợp này, tim Tả Đan Đan đập rất mạnh, thậm chí cô còn xuyên không về tận thập kỷ 70 được thì bây giờ xuyên không về lúc mình còn nhỏ cũng là điều rất có thể xảy ra. Tả Đan Đan ôm ngực, cẩn thận đứng lên, nhìn xung quanh. Nhớ ra phòng gỗ trong vườn trái cây cũng có quần áo mà cô và bà nội từng mặc, cô vội vàng đi về phía phòng gỗ. Quần áo trước kia cô mặc nhất định bây giờ đã không thể vừa được nữa, nhưng quần áo của bà nội thì có thể lấy mặc tạm được, so với dùng tay che như này tốt hơn rất nhiều. Theo ký ức trong đầu, Tả Đan Đan rất nhanh thôi đã tìm được nhà gỗ nhỏ.
Sau khi vào phòng, Tả Đan Đan nhìn một đống đồ trong nhà gỗ với ánh mắt kinh ngạc. Cô nhớ lúc trước bên trong nhà gỗ chỉ chứa một vài món đồ dùng hằng ngày và một chiếc giường gỗ, dùng để cho cô ngủ.