Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế

Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao PK Mẹ Kế - Chương 1: Mẹ Kế Con Riêng Pk Online Rồi 1




Con dâu ba Mạnh Kim Ngọc của nhà họ Khương nằm ở trên giường đất, một tiểu bánh bao ở bên cạnh gắt gao lay tay cô, một khắc cũng không rời.

Mạnh Kim Ngọc đã hôn mê ba ngày.

Ngày đó cô té ở dưới cầu lớn, khi được đưa về trên người không thấy vết thương gì cả, lại cứ hôn mê bất tỉnh.

Người nhà họ Khương tìm bác sĩ chân trần đến xem qua, bác sĩ không nhìn ra bệnh, đề nghị bọn họ đưa cô đến bệnh viện ở trấn trên kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ.

Cũng không nghĩ tới bác sĩ chân trần vừa mở miệng, đã đâm chọc giống như tổ ong vò vẽ, mọi người từ trên xuống dưới của nhà họ Khương đều sắp bùng nổ.

“Đi bệnh viện trấn gì chứ? Khám bệnh một lần phải tốn không ít tiền, không chừng một nhân dân tệ cũng trực tiếp không có!”

“Bình thường thân thể của em dâu ba rất tốt, chỉ kém một mình cầm dao giết heo đi mổ heo, sao có thể ngã một cái đã ngã ra bệnh được? Cũng không phải người thành phố, rất quý giá giống như vậy!”

Tay mềm mại nhỏ bé của Khương Dữu Dữu vẫn níu lấy cánh tay của mẹ cô bé, cảnh giác lại nghiêm túc liếc mắt nhìn người nói chuyện một cái.

Đứa nhỏ mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn, con mắt tròn nháy mắt, nghiêng người che Mạnh Kim Ngọc, như là tiểu chiến sĩ chở mệnh lệnh khi có yêu cầu.

“Nếu không thì đuổi người về nhà mẹ đẻ của cô ta đi? Nhà mẹ đẻ cô ta sẵn lòng giúp đỡ, vậy để bọn họ tự mình tiêu tiền đi bệnh viện trấn. Nếu không tình nguyện -- Nói câu không dễ nghe, nếu người mất ở chúng ta, xui xẻo…” Chị dâu hai Khương còn nói một câu.

Toàn bộ người trong nhà im lặng thật lâu sau, đột nhiên trong lúc đó, một giọng nói non nớt đánh vỡ sự yên tĩnh.

“Bác trưởng thôn, bác tới rồi!” Dữu Dữu ngẩng cằm, kiễng mũi chân ra bên ngoài nhìn, ngọt ngào kêu.

Lời này vừa nói ra, người nhà họ Khương giật mình, từ tầm mắt của Dữu Dữu kích động nhìn ra bên ngoài.



Trưởng thôn chính trực phúc hậu, việc này nếu truyền tới lỗ tai ông ta, người nhà họ Khương chắc chắn sẽ bị yêu cầu làm kiểm điểm ở trên đại hội thôn dân!

Người nhà họ Khương sợ tới mức mặt cũng biến thành màu gan heo, nhất là chị dâu hai Khương, bước nhanh đi ra ngoài, đi xem có bóng dáng của trưởng thôn hay không.

Mà mấy người còn lại kia, thì mượn cớ muốn đi khâu đế giày hoặc cắt cỏ cho heo, bước đi vội vàng xoay người rời khỏi phòng.

Tiếng bước chân rốt cuộc biến mất ở bên tai.

Hô -- đi xa rồi!

Dữu Dữu thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực nhỏ của mình.

Yên tâm rồi!

Qua hồi lâu, đầu nhỏ của Dữu Dữu sáp đến bên ngoài phòng, chậm rãi nuốt nước bên cạnh giếng.

Chờ khi quay về phòng, trong tay bưng cái chén.

Dữu Dữu cầm một cái khăn mặt ngâm ở trong bồn, thở hổn hển vắt khô, chân nhỏ đạp một cái, xê dịch lên giường, đi đến bên cạnh mẹ.

“Mẹ, vừa rồi bọn họ rất hung ác!”

“Nhưng không sao cả, Dữu Dữu lấy trưởng thôn hù dọa bọn họ! Nếu mẹ tỉnh, chắc chắn lại sẽ khen Dữu Dữu là đứa trẻ thông minh nhất!”



Tiểu bánh bao mở khăn mặt ra, nghiêm túc lau thân thể của mẹ cô bé.

Chờ bận rộn xong rồi, cô bé ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh Mạnh Kim Ngọc, khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn tha thiết kề sát hai má của mẹ, dùng âm thanh nhỏ mềm mại nhẹ nhàng dặn: “Mẹ nhất định phải nhanh tỉnh lại nha!”

Nói xong, Hữu Hữu có hơi mệt nhọc, mơ màng dụi dụi con mắt.

Nhưng cô bé không phát hiện, ngay tức thì mình dụi mắt, mí mắt của Mạnh Kim Ngọc giật giật.



Đêm đã khuya, dần dần, Dữu Dữu rơi vào mộng đẹp.

Trong mơ, Khương Dữu Dữu sống ở trong một quyển truyện mẹ kế.

Năm ấy cô bé năm tuổi, mẹ kế làm nữ chính đi vào nhà họ Khương, thay thế vai trò của mẹ.

Mẹ kế biết được nội dung cốt truyện, đến đây không tới mấy ngày, khiến cho bà Khương khen cô ta không dứt miệng, lừa anh trai chị gái và em trai của Dữu Dữu ngoan ngoãn phục tùng cô ta, lại vì cô ta hiền lương thục đức, cảm kích thức thời, dần dần đả động trái tim của cha Dữu Dữu, người một nhà hạnh phúc sinh sống cùng nhau.

Đương nhiên, trong cuốn truyện mẹ kế này cũng có vật hi sinh, Dữu Dữu chính là vật hi sinh ấy.

Vật hi sinh nhỏ Dữu Dữu là đứa nhỏ mẹ kế không muốn thấy nhất, bởi vì từ giây phút cô ta thay thế mẹ ruột đó, Dữu Dữu đã nhìn ra sự không ổn.

Chỉ tiếc đứa nhỏ chẳng qua năm tuổi, còn nhỏ lời nói không có trọng lượng, dù cho chọc thủng bộ mặt thật của cô ta như thế nào, cũng không có ai tin tưởng.

Dần dần, mọi người cảm thấy Dữu Dữu không hiểu chuyện, thậm chí ở dưới sự dẫn đường cố ý vô tình của mẹ kế, cho rằng cô bé tâm thuật bất chính.