Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế

Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao PK Mẹ Kế - Chương 12: Bé Con Ăn No Rồi 1




“Đừng khó chịu, chịu ủy khuất gì, nói với thím.”

“Tay nhỏ bé, cũng lạnh tới đỏ. Có phải ai ức hiếp cháu không? Thím làm chủ cho cháu!”

Các cô vừa dứt lời, đứa nhỏ bắt đầu lại không nhịn được nữa, tiểu bánh bao im lặng, nước mắt hạt đậu rơi lách tách lách tách, nhưng làm lòng người đau vô cùng.

Ngay lập tức, Mạnh Kim Ngọc lòng như lửa đốt chạy đến.

Xa xa, thấy bộ dáng tội nghiệp đó của Dữu Dữu, đầu óc của cô ta lập tức choáng váng.

Lại vừa nhìn thấy ánh mắt khiển trách của những người phụ nữ khác, trong lòng lại hốt hoảng.

Thật vất vả, cô ta mới làm cho mình bình tĩnh một chút: “Dữu Dữu, sao con giặt quần áo ở chỗ này vậy?”

Giây tiếp theo, câu trả lời của đứa nhỏ làm cho khóe miệng của cô ta co rút.

“Dữu Dữu giặt ngay, giặt rồi mẹ có thể mặc.” Dữu Dữu nho nhỏ vừa nói một câu, lại lập tức cúi đầu, thở hổn hà hổn hển làm việc.

Những người phụ nữ cùng nhau xoạt xoạt nhìn về phía chậu lớn.

Bên trong tất cả đều là quần áo của Mạnh Kim Ngọc!

Gần đây Mạnh Kim Ngọc cả ngày mang dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, nịnh bợ chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ, còn lười biếng tan làm trước thời gian làm cho các xã viên khác gánh công việc của cô ta, đã sớm khiến mấy người phụ nữ bất mãn, cái này hay rồi, cơn thịnh nộ của mọi người chạm vào là nổ ngay.

“Đứa bé còn nhỏ như vậy, cô bảo một mình con bé khiêng quần áo nặng như thế đến bên dòng suối giặt, mình nghỉ ngơi ở trong phòng, sao tâm ác như vậy?”

“Lúc trước đứa nhỏ năm tuổi đó của nhà chú Thiết chơi ở đập chứa nước, không cẩn thận cả người ngã vào, đến bây giờ còn chưa vớt được.”



“Lãnh tụ vĩ đại cũng nói, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, chính là bảo chúng ta đối xử với con trai con gái như nhau! Chồng nhà cô còn là phần tử trí thức, làm sao ức hiếp con gái trong nhà như vậy!”

Huyệt thái dương của Mạnh Kim Ngọc giật giật, sốt ruột nói: “Các cô đừng nói bậy, ai chẳng biết bình thường tôi thương đứa con gái nhỏ nhất trong nhà này.”

Thương con gái chính là Mạnh Kim Ngọc quá khứ, nhưng ai cũng không biết, bởi vậy khi cô ta mở miệng, cũng là đúng lý hợp tình.

Nhưng cô ta vừa dứt lời, bé đáng thương hoảng sợ lại hiểu chuyện gật đầu: “Mẹ

đối xử với Dữu Dữu tốt nhất, tốt nhất…”

Đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?

Mạnh Kim Ngọc tức giận đến mức cũng sắp cắn nát răng.

“Thương con gái, đó là trước kia! Hiện giờ cô làm mẹ thậm tệ, hoàn toàn không quan tâm con gái, cũng không biết là vì sao!”

“Tôi biết vì sao! Thúy Chi nhà con hai của nhà họ Khương nói với tôi, đứa nhỏ không cẩn thận để bà cụ trong nhà biết, Kim Ngọc với chồng cô ta tách ra ngủ, chồng cô ta nằm trên đất!! Tình cảm của hai người vẫn không tốt, còn đuổi chồng xuống đất ngủ, thật lợi hại! Khó trách chồng cô ta cũng không trở lại, nghẹn khuất mà!”

Ánh mắt của mọi người đều phát sáng.

Còn có chuyện kỳ lạ này!

Dữu Dữu vẫn còn đang ra sức giặt quần áo thường, giống như lao động trẻ em, một khắc cũng không trì hoãn.

Mạnh Kim Ngọc càng nói càng loạn, càng nói, người ta càng không tin.



Cho dù cô ta mọc thêm một cái miệng cũng giải thích không rõ, đỏ mặt lên, cứng đờ ngay tại chỗ.

Dư quang quét thấy một bóng hình, đó là chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ Thanh Miêu nghiêm túc đứng ở cách đó không xa, sau khi nghe hết tiền căn hậu quả cả câu chuyện, lắc đầu, xoay người rời đi.

Trong lòng Mạnh Kim Ngọc giật thót một tiếng, đầu óc ong ong.

“Không giặt nữa, thím dẫn cháu về nhà ăn cơm.” Một bà thím mập mạp nói, xách Dữu Dữu đứng lên, nắm tay cô bé đi về phía nhà mình.

Dữu Dữu đi rồi, Mạnh Kim Ngọc cũng giống như là cà tím phủ sương, đờ đẫn ngồi xổm xuống, ôm chậu to xoay người về nhà.

[霜打了的茄子: một ẩn dụ cho sự thiếu năng lượng và bơ phờ.]

Quần áo hút nước, chậu càng nặng, cả người cô ta hữu khí vô lực, bước chân nặng nề.

Nhìn bóng dáng của cô ta, mọi người lại bàn tán sôi nổi.

“Các cô có phát hiện không, Kim Ngọc không có sự chịu khó của trước kia, lúc ấy một người khiêng hai cái sọt, đi đường đều mang gió.”

“Da mặt cũng trở nên mỏng, trước kia không phải rất thoáng sao? Giống như thay đổi một người vậy.”



Thím mập dẫn Dữu Dữu đi là vợ trưởng thôn Lưu Lan Hương.

Lúc trước bà ta yêu thích đứa nhỏ này cỡ nào, hiện giờ vẫn rất yêu thương: “Đứa trẻ ngoan, đói bụng lắm nhỉ? Thím tìm đồ ăn ngon cho cháu ăn nhé.”

Thời đại này, nhà ai cũng sống không dễ dàng, tuy rằng điều kiện cuộc sống của nhà trưởng thôn tốt hơn một chút, nhưng không tết không lễ, trong nhà cũng không có thịt cá.