Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế

Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao PK Mẹ Kế - Chương 17: Tiểu Tổ Tông Dữu Dữu 1




Dữu Dữu ở trong thôn không hề ít bạn bè.

Đồng bọn nhỏ mang theo quả cầu trong nhà làm, mọi người chơi một hồi lâu.

Tay chân của tiểu bánh bao rất phối hợp, động tác linh hoạt, quả cầu đá một cái chuẩn một cái!

Vô địch luôn tịch mịch, đá cầu đối với Dữu Dữu mà nói không khó khăn, chơi một chút thì chán.

“Nhà chị Nhị Ny có dây thun, nhảy dây chơi vui nhất!” Cô gái nhỏ thắt tóc sừng dê nói: “Nhưng chị Nhị Ny đã lâu không ra ngoài chơi.”

“Mẹ kế của chị Nhị Ny không cho chị ấy đi ra ngoài chơi.”

“Trong nhà có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm, chị Nhị Ny không có thời gian.”

Dữu Dữu rơi vào trầm tư.

Lúc trước, cô bé nghe chị Nhị Ny nhắc tới mẹ kế trong nhà, không thấy đồng cảm lắm, không nghĩ tới lúc này bọn họ đồng mệnh tương liên!

Chị Nhị Ny hẳn là rất muốn đi ra ngoài.

“Tớ đi tìm chị Nhị Ny!” Dữu Dữu lớn tiếng nói.

Phía sau truyền đến giọng nói sốt ruột của các bạn nhỏ: “Không được! Mẹ kế của chị Nhị Ny rất hung dữ!”



Dữu Dữu chạy chậm đến cửa nhà của chị Nhị Ny, nhưng cô bé còn chưa đi lên, thì thấy hai người đứng ngoài phòng.

Cô bé nhận ra vóc dáng nhỏ một chút chính là Tưởng Ái Thu -- Mẹ kế của chị Nhị Ny!

“Ái Thu, cô gả đến thôn này của chúng tôi thì tốt rồi, hai chúng ta còn có thể trò chuyện. Nếu không, tôi ở trong này không có chị em, miệng cũng phải buồn tới thối. Đúng rồi, cuộc sống của cô với Lão Lương thế nào?”

Tưởng Ái Thu nở nụ cười: “Vẫn được, người có nghề không lo đói chết, tay nghề làm mộc của lão Lương tốt, bình thường có thể kiếm không ít, chỉ là không ở nhà.” Cô ta chỉ vào váy trên người mình: “Thấy không? Đây là váy liền áo, hàng của Thượng Hải đấy, mang ra quầy còn phải dựa vào tranh cướp mới có được, chồng tôi mua cho đấy.”

“Nhìn cô xinh lắm!” Diệp Hiểu Hồng nói: “Cô cứ đắc ý đi, chồng đối xử tốt với cô như vậy, còn không thường ở nhà, không có việc gì cần làm. Nhiều nhất chính là hầu hạ mẹ chồng, còn toàn bộ để con nhóc Nhị Ny đó làm.”

“Một thiếu nữ như tôi, không màng đến chuyện anh ta đã có một đời vợ, cứ thế lấy anh ta. Gả cho anh ta, tôi còn thiệt đó.” Tưởng Ái Thu chỉnh cổ áo của mình: “Nói đi cũng phải nói lại, mẹ kế thực sự không dễ làm. Tôi thấy Lão Lương đối tốt với nó là bực bội, cũng may đứa nhỏ đó vừa nhìn thấy tôi đã sợ, tôi trừng mắt là trốn đi rất xa.”

Diệp Hiểu Hồng khuyên nhủ: “Cô vẫn kiềm chế chút, Lão Lương rất tốt với con gái anh ta. Tuy rằng người trong thôn nhiều chuyện đi nữa, cũng không tiện ở trước mặt anh ta nói cô đối xử cay nghiệt với con gái anh ta, thế nhưng đứa bé kia đâu bị câm, ngày nào đó nó khóc lóc kể khổ với cha mình, cô chết chắc.”

“Con nhóc chết tiệt đó không có gan ấy.” Tưởng Ái thu cười nhạo một tiếng: “Hơn nữa, nhà họ Lương anh ta còn chưa có con trai, bà cụ sợ hương khói chặt đứt, chờ tương lai tôi sinh con trai, xem bọn họ ai không hầu hạ tôi giống như tổ tông.”

Cửa nhà chị Nhị Ny có một gốc cây đại thụ, khi Dữu Dữu đi ra từ phía sau đại thụ, Tưởng Ái Thu lập tức thay đổi sắc mặt.

“Đứa nhỏ này tới tìm Nhị Ny hả?” Giọng nói cô ta dịu dàng: “Nhị Ny nhà thím hiện giờ không thích đi ra ngoài chơi, cháu trở về đi.”

Dữu Dữu không để ý đến cô ta, kiễng mũi chân, tay nhỏ bé áp sát thành hình dạng cái loa ở bên miệng: “Chị Nhị Ny đi ra ngoài chơi!”

Mặt Tưởng Ái Thu lập tức kéo xuống.



Đứa nhỏ rất không tinh mắt.

Thế nhưng, cô ta mới vừa trừng mắt thì thấy Dữu Dữu cười toe toét, cười tủm tỉm lộ ra một hàm răng trắng.

Ở trong vẻ mặt nghi ngờ của Tưởng Ái Thu, tay nhỏ bé của Dữu Dữu chống nạnh, mở miệng từng chữ từng chữ.

“Tôi vừa trừng mắt, anh ta đã không dám ôm con gái rồi.”

“Nhà họ Lương anh ta còn chưa có con trai, bà cụ sợ hương khói chặt đứt.”

“Tôi sinh con trai, xem bọn họ ai không hầu hạ tôi như tổ tông!”

Dữu Dữu rất có thiên phú biểu diễn, bãi đất trống ở cửa nhà chị Nhị Ny biến thành sân khấu của cô bé, tiểu bánh bao rung đùi đắc ý, bắt chước giống như đúc.

Nhưng giọng nói của cô bé mềm nhũn, không có sự độc ác của Tưởng Ái Thu, còn thêm chút đáng yêu ngây thơ.

Mà sự ngây thơ này lại khiến cho lời nói của Tưởng Ái Thu có bao nhiêu cay nghiệt. Tưởng Ái Thu nằm mơ cũng không nghĩ tới Dữu Dữu có thể nhớ kỹ lời nói của mình.

Bình thường khi cô ta và đám chị em tâm sự đều rất cẩn thận, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, nhưng đứa bé này quá nhỏ, trốn phía sau cây, về cơ bản không phát hiện cô bé.

Những lời này nếu rơi vào trong tai chồng và mẹ chồng nình, cô ta còn sống như thế nào?

Diệp Hiểu Hồng cũng bối rối nói: “Ôi trời, đứa trẻ ngoan, cháu cũng không thể nói lung tung.”