Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 2: Hệ Thống




[Hệ thống ăn dưa: Đinh ~ Hệ thống ăn dưa vì ký chủ phục vụ… mong ký chủ lấy lại tinh thần, tích cực tham gia nhiệm vụ, có thể ăn no, có thể mặc ấm, cũng có thể đi lên đỉnh cao của cuộc đời, để chúng ta cùng nhau nỗ lực tiến lên.]

Nếu cái hệ thống rách nát này không lên tiếng, Giang Hựu Đào thiếu chút nữa đã quên mất sự tồn tại của nó, nghĩ đến chính mình bi thảm trọng sinh, Giang Hựu Đào có lý do nghi ngờ chính nó dở trò quỷ, nhưng cô không có chứng cứ.

Bây giờ 80% không thể xuyên về, sau này sinh tồn ở thập niên 70, cô còn phải dựa vào hệ thống, cho nên vì để hài hòa ở chung với hệ thống này cô không định gây thêm chuyện.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mình ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, nhất định phải cẩn trọng một chút.

Cuối cùng tiếng đập cửa bên ngoài đã ngừng lại, lập tức cửa phòng cô bị đạp mạnh một cái, ngay cả cửa sổ cũng rung lên.

Giang Hựu Đào không hề dao động.

Muốn để cô giống như nguyên chủ chịu thương chịu khó hầu hạ gia đình này là chuyện không thể nào.

Cô khó khăn lắm mới lớn được từng này, là để có một ngày làm trâu làm ngựa cho người khác sao?

Nói chuyện ma gì vậy!

Giang Hựu Đào che chắn hệ thống tiếp tục nhắm mắt ngủ, còn chưa đến 6 giờ đâu, là lúc tốt nhất để ngủ, không ngủ còn làm gì?

Dù sao cũng không vội làm nhiệm vụ, căn cứ vào cách nói của hệ thống, chẳng phải là sau khi xuống nông thôn mới mở ra à? Hiện tại tích cực như thế làm gì?

Lười biếng mới là thái độ chính xác của một người trưởng thành.



Ngủ một giấc thức dậy, điều hệ thống ra nhìn thời gian, đã hơn mười giờ.

Cô từ trong phòng đi ra ngoài rửa mặt.

Cô không dùng chiếc bàn chải đã gần như rụng hết lông của nguyên chủ, mà dùng bàn chải cô phải tốn ba tấc lưỡi, khô cả miệng mới từ chỗ hệ thống lấy ra gói quà lớn cho người mới.

Bên trong có đồ dùng sinh hoạt, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, xà phòng thơm, khăn bông và một ít thức ăn.

Sau khi rửa mặt xong trở về, cô vào phòng bếp, Giang An Quốc là chủ nhiệm của xưởng sản xuất đồ hộp của Thân Thành, trong xưởng chia cho ông ta một căn nhà lớn, bố cục ba phòng ngủ một phòng khách, tất cả rộng hơn 80 mét vuông, phòng bếp cũng rộng, nhưng lúc này trong phòng bếp trống không, đừng nói là gạo và mì, ngay cả đồ gia vị cũng không có.

Đối với loại tình huống này, ở trong trí nhớ của nguyên chủ đã không cảm thấy ngạc nhiên.

Mỗi khi Giang An Quốc và người vợ cưới sau của ông ta Lý Tú Cầm muốn để cho nguyên chủ thỏa hiệp chuyện gì sẽ dùng một chiêu này ép nguyên chủ khuất nhục.

Quả nhiên lúc Giang Hựu Đào từ trong phòng bếp đi ra, Giang An Quốc cũng từ phòng đi ra, ông ta cầm một tờ giấy báo ném xuống bàn trà.

“Giang Hựu Đào, mày qua đây cho tao, ông đây không quản được mày có đúng không? Mày bày ra vẻ mặt như đưa đám đó cho ai xem?”

“Anh trai mày đối xử với mày không tệ nhỉ? Mày thay anh xuống nông thôn thì sao chứ? Chính sách của nhà nước là như thế, một nhà nhất định phải có một người xuống nông thôn, hơn nữa, mày chỉ xuống nông thôn hai năm, chờ quy định nới lỏng, tao lại thay mày tìm quan hệ, chẳng phải lại có thể đưa mày về thành phố sao?”

“Sao mày lại không hiểu chuyện như thế!” Giang An Quốc đập tay xuống bàn trà vang lên những tiếng lạch cạch.

Giang Hựu Đào không vội về phòng, cô đứng tại chỗ.