Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 24: Chỗ Ở




Vương lão đầu liếc qua bọn họ, đáp: “Đây là ý tứ của cấp trên, các bà có ý kiến nói với tôi làm gì? Có bản lĩnh thì lên công xã nói với những người lãnh đạo kia đấy.”

Vương lão đầu không kiên nhẫn nói chuyện với mấy bà thím chỉ biết buôn dưa này, dùng cây roi đánh bò, bò đi nhanh hơn một chút.

Xe bò xuyên qua thôn nhỏ, đi đến chỗ sâu nhất trong khe núi, nơi này là chỗ ở của một đám người, phòng chính có ba gian, kèm theo sân rộng, góc tây nam của sân là một vườn rau nhỏ, bên cạnh vườn rau có một giếng nước.

Vương lão đầu dừng xe nói với bốn người Giang Hựu Đào: “Đây là điểm thanh niên trí thức trong thôn, mấy cô cậu xuống xe đi.”

Giang Hựu Đào dẫn đầu nhảy xuống xe, từ trong điểm thanh niên trí thức kia có bốn thanh niên đi ra, nam nữ đều có.

Vương lão đầu nói với người dẫn đầu kia.

“Vương Thiện Hỉ, hôm nay đại đội trưởng và bí thư chi bộ lên xã họp, ông ấy dặn cậu sắp xếp cho những thanh niên trí thức này.”

Không đợi Vương Thiện Hỉ đáp lại, ông ta lại nói với bốn người Giang Hựu Đào: “Mấy cô cậu vừa đến, ngày mai dành một ngày để sắp xếp. Ngày kia bắt đầu làm việc.”

“Cứ như vậy đi, trời không còn sớm, tôi đi trước.” Vương lão đầu không nói nhiều lời, vội vàng đánh xe rời đi.

Bên cạnh Vương Thiện Hỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi thắt bím tóc, cô ta từ trên xuống dưới đánh giá Giang Hựu Đào, Trương Tuệ Tuệ và Triệu Vĩnh Lan, sau đó nói.

“Tôi là Lý Vân Anh, giống như Vương Thiện Hỉ đều là thanh niên trí thức năm 68, trời sắp tối rồi, chúng tôi vừa mới tan tầm trở về, chúng ta dàn xếp trước, một lát nữa ăn cơm chúng ta lại làm quen với nhau sau, các cô đi theo tôi.”

Ba người Giang Hựu Đào đi theo sau lưng cô ta đi vào một căn phòng, Lưu Anh Tuấn được Vương Thiện Hỉ và hai nam thanh niên dẫn đến một căn phòng khác.



“Điểm thanh niên trí thức của chúng ta không lớn, tổng cộng chỉ có ba gian nhà, vừa rồi chúng ta vào cửa có hai bệ bếp, đó là phòng bếp, chúng ta ăn cơm hay sinh họat chung đều ở đó, thanh niên trí thức nam, thanh niên trí thức nữ mỗi bên một phòng.”

“Trước lúc các cô đến, bên điểm thanh niên trí thức này của chúng tôi có tất cả ba nữ sinh, trong đó có một người năm trước lấy chồng, còn một người đến từ đầu năm, cô ấy có người thân ơ đây, hôm nay ra ngoài thăm người thân, tối nay mới có thể quay về.”

“Mùa đông ở Đông Bắc lạnh, ngủ ở giường đất, chúng tôi đã sớm để trống vị trí cho các cô, các cô muốn ngủ thế nào thì tự chọn đi.”

Căn phòng này thực sự không lớn, giường đất chiếm hai phần ba căn nhà, đồ dùng trong phòng ít đến đáng thương, chỉ có một chiếc bàn gỗ kê sát bên trái cửa đối diện giường đất, trên đó đặt hai cái chậu rửa mặt và một ít đồ rửa mặt.

Miễn cưỡng xem như chỉnh tề.

Ở giữa giường có một bức tường đất khá cao, bên dưới tường nối bằng một chiếc mắt lò, tường đất này chia giường thành hai bên, bên trong giường nhỏ hơn một chút, bên ngoài giường lớn hơn.

Hai bên dựa vào tường đất đã bị chiếm, chỗ dựa vào chân tường đặt hai rương gỗ, bên trên còn có đệm chăn.

Lý Vân Anh nhìn thấy bọn họ đứng yên, bèn nói.

“Mùa đông nơi này thật sự lạnh, chỉ dựa vào giường đất là không cách nào sinh hoạt, chờ đến mùa đông rồi, nơi này có tường ấm, cuộc sống của chúng ta có thể tốt hơn.”

Mấy người liếc nhau, Triệu Vĩnh Lan đi đầu chọn giường đất bên ngoài, chiếm cứ cứ bên lớn hơn, cô ta nói với Giang Hựu Đào và Trương Tuệ Tuệ: “Tôi ngủ chỗ này.”

Trương Tuệ Tuệ đặt hành lý đến bên cạnh cô ta: “Tôi ngủ bên cạnh Vĩnh Lan.”