Thập Niên 70 Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi

Chương 36





“Chị, chị về rồi”, Mộc Linh và Mộc Chính đang xem sách, tuy hai đứa nhóc không hiểu chữ viết trong sách, nhưng có thể hiểu được hình vẽ trong đó, cả hai đều cảm thấy rất thú vị.Mộc Ly đặt bánh ngọt lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh hai đứa nhóc: “Hai em muốn học chữ không?”“Muốn”, Mộc Linh và Mộc Chính đồng thanh đáp.

Mỗi lần nhìn thấy mấy đứa trẻ trong thôn đi học, bọn chúng đều rất hâm mộ.“Đi lấy giấy bút ra đây, chị dạy cho hai đứa”, Mộc Ly cầm sách lên, lật trang thứ nhất.Mộc Chính nhanh chóng mang giấy bút đến, cậu nhìn Mộc Ly bằng ánh mắt chờ mong.“Muốn học chữ trước tiên phải học bính âm, hôm nay chị sẽ dạy cho các em ba bính âm”, Mộc Ly viết lên giấy các bính âm: “Hai em đọc theo chị, a, o, e”.“A, o, e”, Mộc Linh và Mộc Chính hào hứng đọc theo.Đêm dần sâu, toàn bộ thôn đều chìm vào yên tĩnh, thỉnh thoảng, có vài tiếng chó sủa vang lên đằng xa.Mộc Ly khép sách lại: “Hôm nay đến đây thôi, trời tối rồi, mai lại học tiếp”.“Được!”, Mộc Ly và Mộc Chính vui vẻ gật đầu.

Bọn chúng đã nhận biết được bính ấm rồi, sau này chúng cũng có thể học được chữ.Sáng hôm sau, Mộc Ly đi lên thị trấn.Chủ nhiệm Giang đã chờ đợi cô từ sớm, vừa thấy cô đến, ông liền mỉm cười nghênh đón: “Tiểu thần y, tôi có mua bánh bao cho cô”.Từ sáng đến giờ, anh ta vẫn luôn lo lắng, ngộ nhỡ hôm nay Mộc Ly không đến thì sao?Tối qua, về đến nhà, anh ta liền nói với vợ chuyện về Mộc Ly, vợ anh ta nói, bố của lãnh đạo chị ấy mắc phải bệnh lạ, đã tìm đến rất nhiều bác sĩ nhưng vẫn không tra ra được nguyên nhân, nếu y thuật của Mộc Ly thật sự tốt như vậy, có thể mời cô ấy đến xem thử.


Nếu chữa khỏi, chắc chắn lãnh đạo sẽ cảm kích cô ấy.“Cảm ơn!”, Mộc Ly nhận lấy bánh bao.

Sáng nay cô đã ăn điểm tâm, nhưng do đi bộ quá nhiều nên gần như đã tiêu hóa hết sạch.“Tiểu thần y, bố của lãnh đạo của vợ tôi mắc phải bệnh lạ, đã xem qua rất nhiều bác sĩ nhưng vẫn không tra ra được nguyên nhân, cô có thể đi cùng tôi một chuyến không?”, chủ nhiệm Giang chăm chú nhìn Mộc Ly, chờ đợi câu trả lời của cô.

Bố của lãnh đạo vợ mình mắc bệnh, anh ta đương nhiên biết, vốn dĩ, anh ta cũng muốn đến xem thử.“Được”, Mộc Ly gật đầu đồng ý.


Hiện tại, thứ cô thiếu nhất chính là lực công đức, thế nên có càng nhiều bệnh nhân càng tốt.Chủ nhiệm Giang lập tức nở nụ cười: “Vậy bây giờ chúng ta đi luôn nhé!”“Ừm!”“Tiểu thần y, cô biết chạy xe đạp không?”, nhà của vị lãnh đạo kia ở khá xa, đi bộ phải mất ít nhất nửa tiếng.

Nếu cô ấy không ngồi xe đạp được thì đành phải đi xe buýt vậy.“Được chứ!”“Vậy cô chờ tôi một lát, tôi đi mượn xe đạp”, anh ta cũng có xe đạp, tuy nhiên Mộc Ly là một cô gái trẻ, để anh ta chở cô thì có vẻ không phù hợp.Một lát sau, chủ nhiệm Giang đẩy một chiếc xe đạp kiểu dáng dành cho nữ đến: “Tiểu thần y, cô chạy chiếc này nhé”.“Được”, Mộc Ly nhận lấy xe đẹp.

Kiếp trước, cô và Hàn Liệt thường xuyên đến nghỉ mát tại khu nghỉ dưỡng trên núi, ở đó có xe đạp, mỗi sáng, hai người họ thường đạp xe dạo quanh bờ hồ của khu nghỉ dưỡng.“Tôi đi đẩy xe đạp của mình, cô chờ chút nhé”.Mộc Ly đợi chủ nhiệm Giang đẩy xe đến, rồi đạp xe theo anh ta đi đến nhà của lãnh đạo của vợ ông ta.“Đến rồi, ở đằng trước”, chủ nhiệm Giang chỉ vào khu nhà xưởng phía trước.Ông chú canh cổng thấy chủ nhiệm Giang và Mộc Ly đến thì bước ra ngăn cản: “Hai người tìm ai?”“Chúng tôi tìm xưởng trưởng Chu, chúng tôi đã có hẹn trước với ông ấy”, chủ nhiệm Giang lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá, rồi rút một điếu ra đưa cho ông chú kia.Ông chú nhận lấy điếu thuốc, vắt lên tai mình rồi nói: “Hai người vào đi”..