Sở dĩ Tô Nguyệt mua trứng gà, lại mượn bột mì, bởi vì cô muốn làm một chút bánh trứng, lý do thứ nhất là để cho mình đỡ thèm, lý do thứ hai, cô muốn mang ra chợ bán thử xem có bán được hay không.Nếu bán được bánh trứng gà này, cô cũng có thể mua thêm một chút nguyên liệu nấu ăn khác mang về chế biến, cải thiện một chút món ăn hàng ngày.Có điều hai ngày này cắt lúa bận quá, xã viên không thể xin nghỉ họp chợ được, chỉ có thể chờ ngày mùa kết thúc, đến lúc đó đại bộ phận xã viên đều sẽ đi chợ mua đồ vật.Ngày hôm sau, bụng Tô Nguyệt đã khá hơn nhiều, cô không xin nghỉ nữa, lập tức đi theo những người khác cùng ra đồng.
Tuy rằng mấy ngày kế tiếp vẫn thống khổ như cũ, nhưng cuối cùng cô vẫn cắn răng chịu đựng qua được qua hết một kỳ thu hoạch vụ thu.Không riêng gì Tô Nguyệt, toàn thể xã viên đều sung sướng mà nhẹ nhàng thở phào một hơi, bọn họ còn lộ ra vẻ tươi cười lâu rồi mới thấy.Sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc, lập tức sẽ có một phiên chợ họp, còn không đợi Tô Nguyệt đưa ra đề nghị muốn đi chợ, Ngô Hiểu Hiểu đã dẫn đầu hỏi: “Đúng là nghẹn chết tôi rồi, tôi muốn đi họp chợ mua chút đồ vật, các cô có muốn đi hay không?”Lý Tiểu Thanh nhấc tay lên nói: “Tôi cũng đi, thật nhiều thứ còn chưa mua đâu, tôi phải đi mua một chút.”Một nữ thanh niên trí thức khác tên là Mao Lâm cũng tỏ vẻ muốn đi, cuối cùng ngoại trừ Ngụy Giai, mọi người đều muốn đi.Vì thế một hàng bốn người lập tức quyết định cùng nhau kết bạn đi công xã họp chợ.Tối trước hôm chuẩn bị họp chợ, Tô Nguyệt lấy trứng gà cùng bột mì cô đã mua vào phòng bếp.Lý Tiểu Thanh vừa thấy cô lấy ra nhiều thứ tốt như vậy, đôi mắt hơi hơi trợn tròn: “Tô Nguyệt, cô muốn làm gì vậy?”Tô Nguyệt vừa đập trứng gà ra bỏ vào chậu, vừa đơn giản giải thích cho cô ấy: “Tôi muốn làm chút bánh trứng gà, ha ha, ngày mai không phải họp chợ sao, tôi cũng muốn làm một ít xem có thể bán được hay không.
Nếu bán được chút tiền còn có thể đổi lấy vài món hàng mang về.”Lý Tiểu Thanh cũng không cảm thấy kinh ngạc với ý tưởng bán bánh trứng gà của Tô Nguyệt.