Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 237




Chờ đến cuối tháng 10, lúc xưởng rượu muốn xây nhà, toàn bộ thôn Phạm gia đều đã biết tin.

"Dư Dư, nghe nói em muốn xây nhà, đây là chuyện thế nào?" Trần Hà là người đầu tiên tới hỏi. Bọn họ và Tiền Cúc Phân cũng đã tách hộ khẩu, nhưng vẫn ở chung một chỗ. Lại nói tiếp, năm nay Trần Hà vô cùng mệt, bởi vì ban ngày cô phải đi làm, buổi tối muốn đến xưởng rượu làm việc, đương nhiên cô cũng có thể không đi, nhưng đây là tiền a, cô không nỡ từ bỏ. Nghe được tin xưởng rượu muốn xây nhà, cô thâm nghĩ, không phải là xây cho công nhân ở đi?

Dù sao nhà xưởng trong thành đều có nhà có phòng cho công nhân viên chức.

Lâm Dư Dư: "Đến lúc đó chị sẽ biết, nhà mà xưởng rượu xây nhà sẽ không giống với nhà hiện tại ta đang sinh sống, có hơi giống với nhà ở huyện thành, nhưng cũng có điểm bất đồng."

Trần Hà nghe cô nói vậy, cũng chỉ có thể tò mò chờ đợi.

Nhà của xưởng rượu do chính Lâm Dư Dư thiết kế, sau đó tìm người nhà rỗi trong thôn, mặc kệ là nam hay là nữ, dù sao thì một ngày có một đồng tiền công, không bao cơm.

Sáng nay, Lâm Dư Dư vừa đến sở y tế, mới mở cửa, Lâm Yến liền một mạch chạy vào, cô ấy đóng cửa lại, sau đó nhào vào trong lòng Lâm Dư Dư khóc lớn: "Dư Dư... Dư Dư... Tớ phải làm sao bây giờ! Tớ nên làm gì bây giờ... Ô ô ô..."

Lâm Dư Dư nhìn người đang khóc đến tê tâm liệt phế ở trong lòng mình, có chút khó hiểu: "Yến Tử, cậu làm sao vậy?" Trong tình huống bình thường, chỉ có chuyện liên quan đến nam chính thì mới có thể làm nữ chính đau lòng như vậy, chẳng lẽ nam chính từ chối Lâm Yến? Nhưng dựa theo tình huống lúc trước, hẳn là không thể nào a? Lâm Dư Dư dìu Yến Tử ngồi xuống trên ghế, đưa cho cô một cái khăn,"Cậu lau mặt đi." Phát hiện trên quần áo của mình đều là nước mắt của Lâm Yến, xem ra cô phải trở về thay quần áo.

Bất quá, sắc mặt của Lâm Yến cũng thật kém cỏi, thực tái nhợt.

Lâm Yến cũng từ từ bình tĩnh lại, vừa rồi đột nhiên xảy ra chuyện, cô chỉ nghĩ tới Lâm Dư Dư, cho nên liền chạy lại đây. Cô phát hiện, chỉ có Lâm Dư Dư, mới là người chân chính đối xử tốt với cô, mà cô, bởi vì sự ích kỷ cả bản thân, lại dân dân xa cách Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư: "Yến Tử, cậu..."

Lâm Yến đánh gấy lời nói của Lâm Dư Dư: "Tớ không có việc gì, tớ..."

"Yến Tử... Yến Tử cậu có ở bên trong không? Yến Tử..." Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Phạm Lan Hoa.

Lâm Dư Dư có ấn tượng rất sâu về Phạm Lan Hoa, bởi vì Phạm Lan Hoa chính là người đã thay cô làm việc đồng áng cho Lâm Yến, sau đó Phạm Lan Hoa còn bị mẹ cô ấy đuổi đánh, chẳng qua nhà Phạm Lan Hoa lại không truy cứu chuyện này, đến nỗi vì nguyên nhân gì, Lâm Dư Dư cũng không biết. Mà hiện tại, nghe được thanh âm của Phạm Lan Hoa, Lâm Yến lập tức nói: "Đừng để cho cô ta tiến vào, đừng."

Lâm Dư Dư có chút kinh ngạc, quan hệ giữa Lâm Yến và Phạm Lan Hoa không phải rất tốt sao? Bất quá: "Yến Tử không ở chỗ này."

Phạm Lan Hoa: "Yến Tử, tớ biết cậu ở bên trong, tớ thấy cậu đi vào rồi, Yến Tử cậu ra đây đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng, Yến Tử thực xin lỗi, Yến Tử..."

Lâm Yến không hé răng.

Phạm Lan Hoa: "Yến Tử, cậu không ra, chờ lát nữa mẹ tớ lại đây thì không tốt lắm, hay là cậu đi ra đi."

Vừa nghe Phạm Lan Hoa nhắc tới mẹ của cô ấy, đáy mắt Lâm Yến hiện lên sự căm hận, đồng thời, hai mắt cô ửng hồng, Lâm Dư Dư rất quen thuộc loại ánh mắt này, lúc cô ở mạt thế đã thấy qua rất nhiều, nhưng giờ phút này lại nhìn thấy ở trên người Lâm Yến, cô có chút khó hiểu. Tuy Lâm Yến có chút vị kỷ, nhưng tổng thể mà nói, con người của cô cũng không tệ lắm, ít nhất tính cách cũng còn tính là rộng rãi, dù sao cũng là nữ chính, ở phương diện nhân phẩm sẽ không có quá nhiều tỳ vết, bằng không làm sao có thể làm nữ chính được?

Lâm Dư Dư nhìn thấy cô nắm chặt hai tay, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.

Lâm Dư Dư đi qua, nắm lấy tay cô.

Lâm Yến ngẩng đầu, nhìn vê phía cô, nước mắt lại không tiếng động mà chảy xuống.