Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn

Chương 10: 10: Giang Ngọc Sơn




Ngô Xuân Hồng cúi đầu, khẽ hừ nhẹ, bà già ngoài miệng mắng đến thật lợi hại, nhưng cũng chưa thấy bà ra tay qua một lần nào.



Đang nghĩ thầm như vậy, nguyên bản cửa gỗ đang đóng chặt, “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra.



Giang Ngọc Sơn còn buồn ngủ tựa ở cửa, tóc tai lộn xộn, ngáp miệng, cúc áo sơ mi đông cài một cái tây cài một cái, lỏng lẻo thực không chú ý.



Ngô Xuân Hồng biểu tình có chút một lời khó nói hết, chú em nhà mình lớn lên nhưng thật ra nhân mô cẩu dạng, cố tình lại có tính tình như vậy, chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm không nói, còn cả ngày ở trong thôn hái hoa ngắt cỏ, miêu ngại cẩu ghét, vài người cùng nó ngẫu nhiên gặp được đều hận không thể đem mắt che lại, thật là nhắm mắt làm ngơ.



Cố tình là lại không có ai có thể trị nó được.



Đáng thương một nhà ba người bọn họ mỗi ngày đều phải cùng chú em này ở cùng dưới một mái hiên.



Giang Ngọc Sơn xoa xoa mắt: “Lão thái thái, sáng sớm tinh mơ rống gì thế, tốt xấu cũng là con trai do mẹ một tay nuôi lớn, không việc gì liền kêu đánh kêu giết, còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì! lớn tuổi rồi cũng không thể hồ đồ, bị người khác nghe được lại cho rằng mẹ vẫn luôn ngược đãi con trai đấy”.



Ngô Xuân Hồng ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn nhìn trong nhà hàng xóm khói bếp bốc lên, vô ngữ trợn trắng mắt.





Giang lão thái thái như là bị người dẫm vào đuôi: “Ai ngược đãi mày, ai ngược đãi mày chứ, trong nhà chúng ta làm gì có ai sống thoải mái hơn mày, đồ sói mắt trắng, không biết cảm ơn này, có tin mẹ đánh chết mày hay không?”Giang Ngọc Sơn hơi hơi mỉm cười: “Con sợ quá nha!”Lão thái thái thái mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, ném cái chổi một cái, oán hận nói: “Cái đồ không biết xấu hổ, Diêm Vương như thế nào còn chưa tới mang mày đi, từ nhỏ đến lớn không có làm được một việc hiếu thuận nào, chỉ biết làm lão nương ngột ngạt, vợ thằng cả, cơm trưa nấu ít một chút, cho đói chết tên tiểu bụi đời này.



”Nói xong, lão thái thái chắp tay sau lưng nổi giận đùng đùng trở về phòng.



Ngô Xuân Hồng thật là không biết nói cái gì cho phải.



Ngày thường lão thái thái ở trước mặt mấy đứa con khác, chính là nói một không hai, một lời không hợp là động thủ đánh người, đổi thành Giang Ngọc Sơn thì lại giơ cao đánh khẽ, sấm to mưa nhỏ, không động tay được một lần.



Hoàng đế thương con trưởng, bá tánh yêu con út, lời này nói được thật đúng là không sai.



Theo bà, tính tình em út chính là bị lão thái thái chiều ra, hiện tại lão thái thái bị tức giận đến muốn sống muốn chết, cũng là xứng đáng.



Nếu là bà mà sinh ra đưá con trai như Giang Ngọc Sơn, một ngày ba bữa thế nào cũng phải biến đổi biện pháp đánh cho ngoan ngoãn.



Ngô Xuân Hồng bĩu môi, ngẩng đầu thấy Giang Ngọc Sơn cười như không cười nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia cứ như là biết rõ trong đầu bà đang nghĩ gì vậy.



Ngô Xuân Hồng vội cười làm lành, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.



Ngày có chút nóng, Giang Ngọc Sơn híp híp mắt, tính toán tiếp tục ngủ bù.



Ngăn tủ trong phòng Giang Ngọc Sơn có vài vại sữa mạch nha, sữa bột cùng thịt hộp, đây là anh nhân lúc Giang lão thái thái không ở nhà, đi vào phòng bà lấy trộm.



Không có biện pháp, ai kêu lão thái thái khi không thường uy hiếp, không cho anh ăn cơm.



Người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng.





Giang Tuấn Hiền bị chú ba nhà mình hố đến không mặt mũi ra cửa, chờ khi tiếng ồn ào kết thúc, mới sang gõ cửa phòng Giang Ngọc Sơn.



“Chú ba, mở cửa, cháu có chuyện muốn nói.



”Giang Ngọc Sơn trở mình, ngoảnh mặt làm ngơ.



Giang Tuấn Hiền bám riết không tha gõ hai tiếng, người trong phòng nửa điểm phản ứng cũng không có.



Giang Tuấn Hiền nắm chặt nắm tay, đứng ở cửa một hồi lâu, lưu luyến từng bước đi về phòng của mình.




Anh ta rất muốn hỏi chú ba nhà mình rằng có phải bất mãn gì với anh ta không, mà lại đi hố cháu trai ruột như thế.



Chú ba ruột thịt của mình chạy ra bên ngoài ba hoa chích choè, nói cho mọi người, Thủy Đào là bởi vì anh ta cùng nữ nhân khác ái muội không rõ mới đòi hủy hôn, cái này làm cho những người khác nghĩ như thế nào về anh ta?Lấy cớ uống rượu lừa người ngoài còn được, người một nhà bọn họ là như thế nào cũng không tin, chú ba rõ ràng chính là cố ý.



Người Giang gia vì việc này mặt ủ mày chau vài ngày, người nhà họ Thủy bên này nhưng thật ra nhẹ nhàng, Giang gia náo loạn thật sự làm người nhìn không thấu, bất quá nhìn không thấu cũng không ảnh hưởng đến việc người nhà họ Thủy xem nhà bọn họ chê cười.



Lão chủ chứa nhà họ Giang còn tưởng hắt bát nước bẩn vào Thủy Đào, hiện tại tự lấy đá đập chân mình, người nhà họ Thủy đều muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng.




Nhưng thật ra Thủy Đào có điểm tò mò: “Chú ba của Giang Tuấn Hiền không phải là đứa con trai mà bà nội anh ta thương nhất sao, như thế nào lại chống đối lại mẹ ruột mình vậy?”“Ai biết được, chú ba của Giang Tuấn Hiền là loại người gì không phải là con không biết sao, người giống như cậu ta vậy, chỉ lo chính mình thống khoái, mới sẽ không quản người nhà sống chết đâu.





”Thủy Đào nghĩ lại một chút, cô đối với Giang Ngọc Sơn ấn tượng cũng không khắc sâu, hai nhà cách nhau khá xa, người này lại cũng không ra đồng làm việc, thỉnh thoáng mới chạm mặt một lần.



Nghe Giang Tuấn Hiền nói, thanh thiên bạch nhật, chú hắn luôn là đóng cửa lại ngủ, nếu không chính là không biết tung tích, không đến giờ ăn cơm sẽ không xuất hiện.



Dù sao cũng là rất kỳ ba.



“Bọn họ biểu hiện bên ngoài ngăn nắp, kỳ thật một nhà đầy chuyện sốt ruột, hiện tại mẹ càng ngày càng thấy may mà con cùng Giang Tuấn Hiền đã hủy hôn, bằng không về sau gả sang đó có mà suốt ngày chịu ấm ức.



Mẹ nói này, về sau hai nhà không quan hệ, con thấy bọn họ liền vòng xa một chút, đỡ phải cho chính mình tìm không thoải mái.



”Thủy Đào gật gật đầu, đem lời nói của mẹ mình Tả Lệ Bình ghi tạc trong lòng.



.