Giang Tuấn Hiền hai mắt đỏ ửng vô thần nhìn chằm chằm đỉnh màn, khóe mắt còn có vệt nước.
Cắn môi hít vào một hơi, cưỡng bách mình đem những việc không thoải mái tất cả đều quên hết, chỉ là tưởng tượng đến cảnh mình mơ mơ hồ hồ phải cưới Trần Tiểu Liên về, anh như muốn phát điên.
Cái gì anh ta cũng chưa làm, sao lại phải chịu sự ô danh này chứ.
Nếu có thể quay ngược lại thời gian, nhất định có chết anh cũng sẽ không bước vào trong rừng.
Khi Giang Ngọc Sơn đi đến trước giường, đúng lúc nhìn thấy bộ dáng không có tý sức sống nào của Giang Tuấn Hiền.
Thằng cháu lớn nhìn như vậy thật đúng là có điểm đáng thương, chẳng qua Giang Ngọc Sơn không cảm thấy có chút đồng tình nào với nó, một thằng đàn ông trưởng thành gần 20 tuổi, không biết sao vẫn còn hành động ngây thơ như vậy, ngây thơ đến mức ngu ngốc.
Giang Tuấn Hiền nhìn thấy người đến là Giang Ngọc Sơn, thần sắc lập tức trở nên kích động.
“Chú ba, cháu thật sự không có làm chuyện đó, chú giúp cháu với được không?”Giang Ngọc Sơn là người thông minh nhất nhà bọn họ, cũng là cọng rơm cứu mạng cùng của anh, giờ phút này Giang Tuấn Hiền mặc kệ mâu thuẫn giữa hai người, kém điều muốn quỳ xuống cầu xin Giang Ngọc Sơn.
Giang Ngọc Sơn khó xử thở dài: “Cháu trai lớn thật đúng là biết ra nan đề cho chú ba, nhiều người tận mắt nhìn thấy cháu cùng cô thanh niên trí thức đó ôm nhau như vậy, cho dù có một trăm cái miệng cũng không chối được, chú còn có thể giúp được gì.
”Giang Tuấn Hiền phi thường tuyệt vọng: “Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao?”“Thật sự không được, vậy cháu cứ cưới thanh niên trí thức kia đi, tự nhiên được cho không một cô vợ, cũng khá tốt mà.
”Giang Tuấn Hiền kháng cự mười phần: “Cái gì mà được cho không, cháu lại không thích cô ta, hơn nữa nếu mà cưới cô ta về thật, vậy không phải là cháu tự nhận mình đúng là đã khi dễ người ta sao?”Giang Ngọc Sơn vuốt cằm, lại nói: “Một khi đã như vậy, cháu kể lại thật chính xác chuyện đã phát sinh từ đầu đến cuối cho ta nghe xem nào.
”Giang Tuấn Hiền nói lại mọi việc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nhất, cố gắng không để sót chỗ nào.
Tính tình Giang Tuấn Hiền như vậy tất nhiên là sẽ xảy ra chuyện, bị ăn vạ hoặc tiên nhân khiêu*, xuất hiện ở trên người nó, Giang Ngọc Sơn đều không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì thằng cháu trai này thời điểm đối mặt với phụ nữ lúc nào cũng ngu xuẩn.
Nói dễ nghe một chút là thiện lương, kỳ thật chính là không có nguyên tắc, không hiểu cự tuyệt, không biết giữ khoảng cách, còn thích ra vẻ mình là người tốt bụng, chính trực.
Dại dột hết thuốc chữa.
Lấy ví dụ chuyện đêm nay, chỉ cần Giang Tuấn Hiền sáng suốt hơn một chút, chắc chắn sẽ không có cơ hội để Trần Tiểu Liên kia có thể bôi nhọ nó.
Nhà họ Giang cách rừng cây nhỏ không tính là xa, quay về gọi Ngô Xuân Hồng đi giúp Trần Tiểu Liên không phải tốt hơn sao, một hai muốn làm anh hùng, rồi đem chính mình đáp vào luôn.
Đừng nhìn bộ dáng Trần Tiểu Liên nhu nhu nhược nhược, nhưng trong lòng lại có đầy chủ ý, chỉ cần cô ta một mực chắc chắn mình cùng Giang Tuấn Hiền không minh bạch, có nhiều người thấy như vậy, Giang Tuấn Hiền hết đường chối cãi, đám thanh niên trí thức lại gây áp lực lên Thủy Hoành Sinh, nếu Giang Tuấn Hiền còn không muốn phụ trách, nói không chừng bọn họ sẽ kiện cáo đến tận công xã, đến lúc đó sự tình càng khó giải quyết.
Bất quá Giang Tuấn Hiền vẫn còn tốt số, còn có chú ba nó là anh đây.
“Thôi được rồi, nếu cháu không muốn cưới, chú ba nhất định sẽ nghĩ cách để giải quyết.
”Giang Tuấn Hiền nhìn Giang Ngọc Sơn tràn đầy cảm động, kích động nắm lấy tay anh: “Thật không ạ, chú ba, chú thật sự có thể giúp cháu sao?”Giang Ngọc Sơn không cam đoan: “Chú sẽ cố hết sức.
”Mấy chữ này đối với Giang Tuấn Hiền mà nói thì giống như tiếng trời, Giang Ngọc Sơn nguyện ý giúp, việc này nhất định có thể giải quyết.
Trong nhà này, vốn dĩ Giang Đại Lực phải là đương gia, chỉ là Giang lão thái thái bưu hãn, chuyện gì bà đều đứng ra trước, ông ta rơi vào thanh nhàn, chuyện gì trong nhà đều không cần nhọc lòng.
Chuyện lần này Giang Tuấn Hiền gặp phải, Giang Đại Lực chỉ có thể như đứa nhóc con chưa cai sữa dò hỏi Giang lão thái thái phải làm cái gì bây giờ.
Giang lão thái thái và Ngô Xuân Hồng đều ương ngạnh, hai người họ trừ bỏ cãi nhau còn lại cái gì cũng không biết, Giang Ngọc Sơn thoạt nhìn là người không đàng hoàng nhất trong nhà, nhưng giờ lại là người duy nhất Giang Tuấn Hiền có thể trông cậy vào.
Giang Tuấn Hiền biểu tình kích động: “Chú ba, chỉ cần chú có thể giúp cháu đem việc này bãi bình, về sau cháu nhất định sẽ không nhúng tay vào chuyện của chú cùng Thủy Đào nữa, việc gì cũng đều nghe theo chú.
”Giang Ngọc Sơn cười cười: “Cháu trai yên tâm đi, chú ba nhất định sẽ phi thường tận tâm giúp cháu.
”Giang Tuấn Hiền không có nhìn ra Giang Ngọc Sơn tươi cười thâm ý, nghe được bảo đảm cuối cùng cũng không hoảng loạn giống như trước.
Cũng coi như là Trần Tiểu Liên vận khí tốt, các thanh niên trí thức cùng cô ta trên đường trở về ký túc không gặp được những người khác, nhưng cũng không đại biểu việc này có thể giấu được.
Mấy thanh niên trí thức đi ra tìm người cũng không phải là dạng kín mồm kín miệng, huống chi cô ta lại có dáng vẻ chật vật như vậy.
Các nữ thanh niên trí thức đều còn chưa ngủ, sau khi thấy Trần Tiểu Liên an toàn trở về còn chưa kịp thở một hơi, đã bị bộ dạng thảm hại của cô ta dọa tới rồi.
Cả đám vội vàng chạy đến quan tâm hỏi han.
Chỉ có Triệu Nguyệt ghét bỏ nhìn cô ta một cái: “Trần Tiểu Liên, cô không phải là cùng người làm giày rách chứ? Nếu như bị người khác biết, là sẽ bị mang đi cạo đầu diễu phố, sao cô lại không có tự ái như vậy hả.
”Không tự ái là chuyện của Trần Tiểu Liên, nhưng còn các cô gái trong ký túc xá thanh niên trí thức đều chưa có đối tượng, nếu mà bị truyền ra ngoài, tổn hại chính là thanh danh của toàn bộ thanh niên trí thức.
Lý Ngọc Phương là người cường thế, không thích nhất là bộ dáng ích kỷ của Triệu Nguyệt: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói à, còn không phải là do cô khi dễ Tiểu Liên làm cô ấy tức giận đến phải chạy ra ngoài, nếu không sao có thể xảy ra chuyện như vậy, không áy này thì thôi đi, còn ở đây châm ngòi thổi gió, đội thanh niên trí thức chúng ta sao lại có người như cô vậy.
”Trần Tiểu Liên oán hận trừng mắt nhìn Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt một chút cũng không chột dạ nói: “Liên quan gì tới tôi, trời tối thế còn chạy ra ngoài, tôi mà là đàn ông thì tôi cũng khi dễ cô ta.
”“Triệu Nguyệt, đều cùng là phụ nữ, sao cô có thể nói ra những lời ngoan độc như thế, Tiểu Liên đã xảy ra chuyện, anh em thanh niên trí thức chúng ta hẳn là phải nghĩ cách trợ giúp, mà không phải bỏ đá xuống giếng như vậy.
”Cố Phán cũng không thích Triệu Nguyệt, cho rằng Triệu Nguyệt quá cường thế, quá vô tình.
Triệu Nguyệt xuy một tiếng, toàn bộ đội thanh niên trí thức, cô ta không thích nhất chính là Trần Tiểu Liên cùng Cố Phán, hai người này cả ngày làm bộ nhu nhu nhược nhược, nhìn thấy mà thương, câu sạch hồn vía các nam thanh niên trí thức đi.
Trần Tiểu Liên cảm xúc không ngừng phập phồng, khẩu khí thâm trầm, đi về phía cạnh giường mình nói: “Tôi làm giày rách, cô thì tốt hơn được chỗ nào, cô cho là mấy chuyện của mình và Nguyễn Chính Hạo không có ai biết à, chẳng qua là người ta khinh thường không thèm nói ra mà thôi.
”Trần Tiểu Liên lấy quần áo sạch sẽ ra chuẩn bị đi thay, Triệu Nguyệt lại dường như phát điên chạy đến giật tóc cô ta: “Đồ kỹ nữ xấu xa, cô nói cái gì thế hả, dám bôi nhọ tôi như thế, tin hay không tôi xé nát miệng cô ra?”Trần Tiểu Liên đau đến nước mắt không khống chế được lại chảy xuống.
Thừa dịp các thanh niên trí thức khác chạy lại can ngăn, Trần Tiểu Liên dùng sức cào lên tay Triệu Nguyệt một cái, mu bàn tay Triệu Nguyệt lập tức liền xuất hiện vài đạo vết máu.
Triệu Nguyệt không thể tin được Trần Tiểu Liên ngày thường luôn thành thật mềm yếu sẽ đánh trả, bị mấy nữ thanh trí thức giữ chặt, cô ta như phát điên duỗi tay rồi đá chân, Trần Tiểu Liên cả người run rẩy, giơ tay cho cô một bạt tai, đánh xong về sau còn chưa hết giận, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tay năm tay mười, đánh Triệu Nguyệt mấy cái mới dừng tay.
Không chỉ có Triệu Nguyệt là bị cô ta đánh ngốc, các thanh niên trí thức khác cũng đều ngây hết người ra.
---------------------------------------------------------------------Chú thích: * Tiên nhân khiêu chỉ một loại bẫy dùng nữ sắc để lừa gạt.
Thông thường là do hai người nam nữ phối hợp với nhau.
Người nữ dùng tình dục để câu dẫn đàn ông, đến khi hai người sắp thân mật cá nước với nhau thì người nam xuất hiện bắt kẻ thông dâm và cưỡng chế cướp lấy tài sản.
.