Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn

Chương 48: 48: Xử Lý




Sáng sớm hôm sau, Giang Ngọc Sơn đưa Giang Tuấn Hiền đến văn phòng đại đội sản xuất, bên trong trừ bỏ Trần Tiểu Liên cùng Thủy Hoành Sinh, còn có chủ nhiệm Hội phụ nữ.Việc này không thể diện, Thủy Hoành Sinh cùng chủ nhiệm Hội phụ nữ ý tưởng nhất trí, cố gắng đem ảnh hưởng hạ đến thấp nhất, cũng đã cảnh báo đội thanh niên trí thức bên kia, nếu ai dám đem việc này nói ra ngoài thì sẽ đưa người đó đi lao động ở mỏ than đá.Thủy Hoành Sinh đen mặt, Giang Tuấn Hiền cảm thấy không chỗ dung thân, cúi mặt xuống thật thấp.Trong lòng nhịn không được miên man suy nghĩ, cũng không biết người nhà họ Thủy hiện tại thấy anh ta thế nào, thời điểm từ hôn, bà nội còn nói Thủy Đào sẽ không tìm được ai tốt hơn anh, hiện tại nhìn đến dáng vẻ này chỉ sợ trong lòng người nhà họ Thủy cảm thấy may mắn cực kỳ.Đặc biệt là Thủy Đào, chắc là sẽ càng khinh bỉ anh hơn nữa.Giang Tuấn Hiền trong lòng khó chịu đến không thở nổi, nhìn về phía Trần Tiểu Liên ánh mắt không tự giác mang theo oán trách.Trần Tiểu Liên cắn môi không dám cùng Giang Tuấn Hiền đối diện, trong lòng mặc niệm thực xin lỗi.Thủy Hoành Sinh nâng nâng tay: “Đồng chí Lý Mỹ Lệ, đồng chí trước đem Trần thanh niên trí thức đưa sang phòng bên cạnh bình phục cảm xúc một chút, nơi này để tôi xử lý là được.”Chủ nhiệm Hội phụ nữ gật gật đầu, khi Trần Tiểu Liên ra cửa quay đầu lại liếc mắt nhìn Giang Tuấn Hiền một cái , nói nhanh một tiếng: “Giang đại ca, thực xin lỗi.”“Bác Hoành Sinh, cô ta nói xin lỗi cháu, có phải hay không là cắn rứt lương tâm nên đã nói sự thật với mọi người rồi.”Thủy Hoành Sinh liếc mắt nhìn Giang Ngọc Sơn một cái, Giang Ngọc Sơn hướng về phía ông nháy mắt lại.Thủy Hoành Sinh xụ mặt nói: “Nói cái gì mà nói, cháu tự hỏi một đêm, vẫn không muốn cưới con gái người ta về hả?”“Cháu cái gì cũng chưa làm, sao phải cưới chứ, bác Hoành Sinh, bác nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, biết rõ nhân phẩm cháu thế nào, việc không biết xấu hổ như vậy sao cháu có thể sẽ làm được.”“Nhân chứng vật chứng đều có, Trần thanh niên trí thức cũng một mực chắc chắn là bị cháu khi dễ, giờ muốn ta tin tưởng cháu như thế nào.”Giang Tuấn Hiền tuyệt vọng, run rẩy lắc lắc cánh tay Giang Ngọc Sơn: “Chú ba, giúp cháu với, chú mau giúp cháu đi mà, chú hãy nói cho bác Hoành Sinh là việc này cùng cháu không quan hệ đi.”Giang Ngọc Sơn an ủi nói: “Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, việc này nhất định còn có biện pháp giải quyết khác.





Đội trưởng, đều là người trong cùng một thôn, chú hãy giúp một chút, chú xem đứa cháu trai này của cháu đáng thương biết bao, việc này khẳng định không phải như vậy, xin chú thương xót, giúp đỡ đi ạ.”Giang Tuấn Hiền trong lòng lên men, không nghĩ tới ngày thường Giang Ngọc Sơn đối với trong nhà thờ ơ, lại vì anh ta mà ăn nói khép nép đi cầu người như vậy.Thủy Hoành Sinh nhìn chằm chằm Giang Ngọc Sơn một hồi lâu, trước kia sao ông lại không phát hiện người này biết diễn như vậy chứ, bộ dạng tình ý chân thành này, thiếu chút nữa ông cũng tin.Thủy Hoành Sinh nặng nề mà thở dài: “Việc này cũng không phải không có đường xoay chuyển, bất quá bác vẫn cảm thấy cháu cứ cưới cô gái đó là tốt hơn.”Giang Tuấn Hiền bên bờ tuyệt vọng đột nhiên nghe được lời này, kích động truy vấn: “Bác Hoành Sinh, có phải bác có biện pháp khác hay không, chỉ cần có thể không cưới Trần thanh niên trí thức, cái gì cháu đều nguyện ý đi làm.”Thủy Hoành Sinh xua xua tay: “Không phải bác có biện pháp nào, mà là cô nương kia nói, nếu cháu đồng ý bồi thường một trăm đồng tiền, cô ta liền nguyện ý hòa giải, coi như việc này không có phát sinh.”Giang Tuấn Hiền còn chưa nói cái gì, Giang Ngọc Sơn đã nổi giận: “Một trăm đồng! Sao cô ta không đi ăn cướp đi? Bỏ đi, không cần hòa giải làm gì, thanh niên trí thức đó chúng ta cũng không cưới.





Dứt khoát đem thanh niên trí thức kia cùng Tuấn Hiền đều cạo đầu diễu phố đi, Tuấn Hiền nhà chúng ta là đàn ông tốt ở cả làng trên xóm dưới này, chờ qua mấy năm, việc này phai nhạt, nhà chúng ta dùng một trăm đồng cưới cho Tuấn Hiền một cô nương tốt gấp trăm lần so với thanh niên trí thức kia không phải tốt hơn sao? Đến nỗi cô thanh niên trí thức đó, xảy ra chuyện như này, xem về sau ai dám lấy, sau này có cái cơ hội gì trở về thành phố cũng không cần suy xét đến cô ta, cháu cũng không tin, nhà họ Giang chúng cháu còn không trị được cô ta.”Vốn dĩ Giang Tuấn Hiền cũng cảm thấy một trăm đồng quá nhiều, nghe được những lời Giang Ngọc Sơn nói, lại dao động.Anh ta ngập ngừng nói: “Như vậy có phải là không được tốt lắm không, Trần thanh niên trí thức là nữ đồng chí, vạn nhất nghĩ luẩn quẩn trong lòng thì làm sao bây giờ?”Giang Ngọc Sơn hơi hơi mỉm cười, trên mặt chợt lóe tia trào phúng: “Một khi đã như vậy, cháu bồi thường tiền đi, chỗ bà nội và ba mẹ cháu tự mình đi nói nhé, chú không giúp được gì đâu.”Giang Tuấn Hiền há miệng thở dốc, biểu tình rất là mê mang, thật không biết làm sao bây giờ.Một trăm đồng là một số tiền khổng lồ, những gia đình khác có đập nồi bán sắt cũng lấy không ra, bất quá điều kiện nhà họ Giang khá tốt, ông lão Giang trước kia có tham gia quân ngũ, mỗi tháng đều có tiền lương, tích cóp được không ít tiền, một trăm đồng nhà bọn họ vẫn có thể lấy ra được.Giang Tuấn Hiền không muốn cưới Trần Tiểu Liên, lại càng không muốn bị cạo trọc đầu diễu phố cùng cô ta.



Oán trách Trần Tiểu Liên bôi nhọ mình, nhưng lại đối với Trần Tiểu Liên không hận được, thậm chí còn suy nghĩ, Trần Tiểu Liên có phải hay không có chuyện gì nhu cầu cấp bách cần dùng tiền, cho nên mới làm náo loạn sự tình ra như vậy.






Nếu thật là như vậy, anh cũng nguyện ý giúp đỡ.Giang Ngọc Sơn vừa nhìn thấy biểu tình này liền biết thằng cháu đang suy nghĩ cái gì, anh rất muốn cười to, Giang Tuấn Hiền thật đúng là loại trời sinh đa tình, đều bị người ta hại thành như vậy, còn có thể biện hộ cho người khác, thật sự là không cứu được.Một chút mềm mại cuối cùng trong lòng tan đi, anh lại lần nữa liếc nhìn Thủy Hoành Sinh.Thủy Hoành Sinh trong lòng cũng là rất là cảm khái, từ khi nào, ông cũng từng thưởng thức Giang Tuấn Hiền chính trực không sợ, cho rằng cậu ta là người có tấm lòng chân thành, hiện giờ mới phát hiện, tính tình cậu ta như vậy thật sự là hại người.Tốt xấu gì cũng đã từng thưởng thức, cũng là thiệt tình muốn cậu ta làm con rể mình, Thủy Hoành Sinh không muốn lần sau cậu ta lại bị thua trên tay nữ nhân nữa.“Trừ bỏ bồi thường tiền, gây ra chuyện lớn như vậy, cháu phải đi nông trường công xã tiếp thu giáo dục lao động.”Giang Tuấn Hiền hai mắt trừng lớn : “Cháu không đi!”Những người phải đi giáo dục lao động đều là người phạm sai lầm, ăn trộm cướp bóc, thành phần tư bản chủ nghĩa, đánh bạc, đầu cơ trục lợi, tất cả đều là những người không sạch sẽ, mỗi ngày còn phải làm những việc khổ mệt nhất, nếu phải cùng giáo dục lao động với những người này, có gì khác nhau so với cạo trọc diễu phố chứ, tất cả thanh danh của anh ta không phải đều bị huỷ hoại sao?Thủy Hoành Sinh cười lạnh: “Đây là quyết định của tất cả lãnh đạo trong đại đội ta, không muốn đi cũng phải đi, hy vọng cháu đi rồi có thể nghiêm túc cải tạo, sau khi đi ra hãy cho ta thấy một người hoàn toàn mới.”Giang Tuấn Hiền không biết chính mình ra khỏi văn phòng đại đội như thế nào, mơ màng hồ đồ đi ở trên đường, đến sau khi về nhà, Giang Ngọc Sơn mới vỗ vỗ lưng anh ta.“Tuấn Hiền, cháu đã là người lớn rồi, phải học được gánh vác trách nhiệm, người nhà không có khả năng che chở cháu cả đời, hiện tại cho dù là cháu thật sự khi dễ Trần thanh niên trí thức, hay là cô ta bôi nhọ cháu, đều không quan trọng.





Hy vọng cháu có thể từ việc lần này hấp thu giáo huấn, đàn ông hai mươi tuổi, đừng ngây thơ như mấy thằng nhóc mười mấy tuổi nữa, từ khi cháu bước chân vào trong rừng, đã định sẵn kết cục rồi."Đây vẫn là lần đầu Giang Ngọc Sơn nói những lời thấm thía như vậy cùng Giang Tuấn Hiền.Việc Giang Tuấn Hiền phải đi giáo dục lao động là do bút tích của anh, kỳ thật tối hôm qua Trần Tiểu Liên cũng đã đem sự tình nói rõ ràng.Thủy Hoành Sinh vốn không muốn tính toán phối hợp với anh, chính là Giang Tuấn Hiền thật sự là đỡ không dậy nổi, đến cơ hội cuối cùng cho Giang Tuấn Hiền, nó vẫn không nắm chắc được, không cho ăn chút đau khổ, nó vĩnh viễn sẽ không trưởng thành.Giang Ngọc Sơn muốn làm Giang Tuấn Hiền minh bạch rằng nó không phải chúa cứu thế, trên thế giới này cũng không có nhiều cô gái yêu cầu trợ giúp, yêu cầu nó đi cứu vớt như vậy, làm người nhất định phải có chừng mực, cái gì cũng phải suy nghĩ cho rõ ràng.Hiện tại không đối với Giang Tuấn Hiền tàn nhẫn một chút, về sau sẽ có người đối xử với nó ác hơn.Rốt cuộc Tiểu Hồng đã nói qua, Giang Tuấn Hiền trừ bỏ có tuyến cảm tình cùng Cố Phán, còn có vô số lạn đào hoa, nếu mà không chịu lần giáo dục này, Giang Ngọc Sơn đều có thể nghĩ đến về sau nó sẽ bị những nữ nhân khác lừa thành cái dạng gì.Việc này náo loạn thành như vậy, Giang Ngọc Sơn cũng không tính toán quản đến nữa.Buổi tối, anh ngủ ngon trong phòng, nhà chính lại ồn ào túi bụi, một trăm đồng tiền kia Giang gia tự nhiên là sẽ không dễ dàng mà móc ra như vậy.Phải xem Giang Tuấn Hiền có thể làm tốt công tác tư tưởng hay không.Sau đó, tiền là lấy ra, nhưng Giang lão thái thái trực tiếp tức giận đến ngã bệnh, Ngô Xuân Hồng cùng Giang Đại Lực trong một đêm cũng như là già đi đến mười tuổi.Tiền thật ra là thứ yếu, chủ yếu là Giang Tuấn Hiền còn phải đi giáo dục lao động, việc này làm cho người nhà họ Giang vô pháp tiếp thu.Nếu không phải Giang Tuấn Hiền đau khổ cầu xin, để bọn họ chừa cho anh ta chút thể diện cuối cùng, chỉ sợ bọn họ còn sẽ đi đại đội náo loạn.Chuyện đi giáo dục lao động là vô pháp giải quyết, người nhà họ Giang lại tính toán đi trút giận lên đầu Trần Tiểu Liên, đáng tiếc, động tác của đội sản xuất càng mau, cùng ngày đem Trần Tiểu Liên mang đi công xã, tìm lý do xin lãnh đạo công xã điều cô ta đi địa phương khác.Mọi người trong thôn, bao gồm đội thanh niên trí thức cũng không biết cô ta đi nơi nào.Thời điểm Trần Tiểu Liên rời đi, trộm đến gặp Giang Ngọc Sơn một lần, thuận tiện đem một trăm đồng tiền trả lại cho anh.Hơn nữa còn nhờ anh chuyển lời cho Giang Tuấn Hiền một câu.“Nhờ anh nói lại cho Giang đại ca, lần sau đừng đối tốt với những cô gái khác như vậy, bởi vì các cô ấy cũng sẽ giống tôi, đều cho đó là thật.”.