Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải

Chương 11




An Hoa hiểu ý tốt của họ nhưng cô là người luôn không sợ khổ, cô sợ nghèo hơn, nhất là sau hai ngày ăn cơm khoai lang gạo lức không có chất béo, cô càng nhớ món thịt kho tàu nhiều mỡ kia.

Trong thời đại coi trọng công ăn việc làm ổn định, vị trí tài xế, bác sĩ, nhân viên bán hàng đều là những nghề nghiệp mà ai cũng khao khát, nhất là vị trí tài xế xe tải của cha An. Bởi vì cần phải chạy xe khắp nơi, nên dù là mở rộng mối quan hệ sâu rộng hay là tiếp nhận thông tin sản phẩm trực tiếp thì đều sẽ nhận được sớm hơn người khác một bước, vì vậy cô không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.

Huống chi trước khi cô chưa xuyên không cũng đang chuẩn bị điền vào mẫu đơn tình nguyện. Trong cột tình nguyện có ngành hậu cần, mà cha mẹ cô đều khởi nghiệp bằng nghề hậu cần, nên cô không chỉ quen thuộc với ngành vận tải và hậu cần, mà còn biết rằng ngành này có triển vọng rộng lớn. Nếu đã xuyên không đến nơi này, như vậy cô muốn thử bước vào ngành này tung hoành chút.

Hai ngày này An Hoa chủ yếu bận rộn sắp xếp lại ký ức trong đầu mình, nhất là phải chú ý đến khuôn mặt tương ứng với người trong ký ức, những lúc khác còn để đối phó với bé An Ngọc lông xù trong nhà.

An Hoa tự nhận mình không phải là một người thích náo nhiệt, nhưng bị một đứa trẻ bám víu và luôn nhìn chằm chằm với đôi mắt to tròn đó, cô cũng không nhịn được vươn tay ôm bạn nhỏ đáng yêu này.

Những đứa trẻ ngày nay thiếu ăn thiếu mặc, kém xa những đứa trẻ bụ bẫm thời hiện đại nhưng Tiểu An Ngọc lại là bé cưng bụ bẫm hiếm có. Da thịt trên mặt căng mọng, có những vết lõm rõ ràng hơn trên bàn tay nhỏ, lúc An Hoa nhàm chán sẽ thích chọc vào ổ thịt nhỏ của cậu.

“Tiểu Hoa, cha con cũng sắp về nhà luôn rồi, bây giờ một mình mẹ cũng có thể làm tốt mọi thứ trong nhà, ngày mai con quay lại trường học đi!”



Hoàng Hiểu Mai ngồi ở bậc cửa vừa nhặt rau vừa càm ràm với An Hoa đang chọc em trai bên cạnh.

“Mẹ biết lần này còn là vì gia đình xảy ra chuyện, con mới xin nghỉ học để chăm sóc cha con, vì vậy mà khiến việc học của con bị chậm. Bây giờ gia đình đã ổn định, con quay lại trường đi! Còn hơn một tháng nữa là phải tốt nghiệp rồi, không thể để thành chuyện lớn cho người ta bàn tán được, đến lúc đó không lấy được bằng tốt nghiệp thì công việc càng khó thu xếp.”

Nói xong, hốc mắt Hoàng Hiểu Mai đỏ lên, có vẻ như lại muốn khóc.

Đây cũng là lần đầu tiên An Hoa gặp một người có hốc mắt nông như vậy, cô muốn tránh nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ đó của mẹ, cô đành phải kiên nhẫn giải thích với bà.

“Không sao đâu mẹ, thầy Vương biết chuyện nhà chúng ta rồi, thầy đã tìm quản lý trường để xin cho con nghỉ dài một tháng, sau khi kết thúc kỳ nghỉ con sẽ quay lại.”

Không còn bao lâu nữa cô sẽ tốt nghiệp cấp ba, thật ra có đi học hay không đã không còn quan trọng, bởi vì học sinh cấp ba muốn học đại học thì chỉ có thể học đại học Công Nông Binh theo hình thức giới thiệu, còn nhà họ không có cửa nên đã định trước chỉ có thể chọn xuống nông thôn hoặc tìm đơn vị nhận họ.

Hai ngày này cô nghe được hơn nửa học sinh lớp họ đã xác định được con đường sau này, nếu họ không về nhà tiếp nhận công việc của cha mẹ hoặc ông bà mình, thì cả nhà phải bỏ tiền túi để mua vị trí công việc bên ngoài. Một phần nhỏ còn lại đang đợi nhà máy đăng yêu cầu tuyển dụng, sau đó thử vận may xem có trúng tuyển hay không.