Cho dù là thời đại nào, mối quan hệ chính là nhân tố không thể thiếu của thành công.
Tháng sau cô đã đủ mười tám tuổi, đã đủ tuổi thi bằng lái. Ban đầu cô cho rằng muốn thi bằng lái thì cô chỉ có thể tự tìm tư liệu rồi học tập. Bây giờ xem ra vào lớp lái xe này là một lựa chọn không tệ.
Chỉ là không biết phải làm thế nào mới có thể đậu vào lớp lái xe này?
Bé An Ngọc thấy chị gật đầu mãi không nhịn được mà học theo dáng vẻ của chị. Còn giả đò tỏ vẻ cậu đã hiểu rồi. An Hoa đang suy nghĩ về chuyện lớp lái xe, bị bộ dáng ông cụ non của cậu chọc bật cười. Cô xoa nhẹ đầu cậu, đút cho cậu một miếng trứng gà.
Lúc này cô mới có tâm trạng để ý hôm nay ăn món gì: “Mẹ, lần này lấy được nhiều trứng gà từ đại đội Hồng Miên về như vậy nhớ đừng ăn tiết kiệm. Bây giờ trời nóng, nếu ăn không hết có nên muối trứng gà không?”
Tuy rằng An Hoa không biết làm việc nhà nông, nhưng vẫn biết sắp sang tháng sáu, không có tủ lạnh trứng gà sẽ không bảo quản được lâu.
Hoàng Hiểu Mai luôn lắng tai nghe cuộc trò chuyện của con gái và chồng, không biết nói gì. Bây giờ nói đến chuyện trong nhà, bà lập tức tự tin hơn: “Mẹ chuẩn bị muối một bình trứng gà, số còn dư sẽ mang đi cho. Lần này cha con nhập viện đã được đám anh em bạn bè của ông ấy giúp đỡ không ít.”
Ở hiện đại An Hoa đã sống tự lập từ sớm, thật sự không ngờ những người thời này lại hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy. Nghe thấy vậy cô hỏi: “Chỉ tặng trứng gà thôi có đủ không?”
Hoàng Hiểu Mai: “Đủ rồi, ơn tình này không phải một lần là có thể trả hết, từ từ thôi…”
Ngoài hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào.
An Hoa ngẩng đầu ra ngoài cửa nhà đang mở rộng, phát hiện có một người đàn ông cao lớn cường tráng đứng trước cửa nhà Lý Đào Tử ở đối diện. Từ góc nhìn của cô, có thể nhìn thấy rõ bộ quần áo xám xịt trên người của người đàn ông kia.
Tiếp theo, An Hoa đã nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên và vui mừng của Lý Đào Tử: “Tiểu Võ, cuối cùng anh cũng về rồi!” Giọng nói cao vút, cho dù ai nghe xong cũng đều cảm nhận được niềm vui ngập tràn bên trong.
Lúc này An Hoa mới nhớ ra người đàn ông cường tráng này chính là chồng Lộ Võ của Lý Đào Tử. Lộ Võ chính là một trong ba tài xế đã nhận nhiệm vụ lái xe đường dài. Hai người còn lại, một người họ Ngô, một người nữa tên Lý Đại Long, chính là anh em tốt đã đổi nhiệm vụ với cha An Quốc Cường của cô.
An Quốc Cường nhìn thấy Lộ Võ về nhà, vẻ mặt thoáng hiện lên một chút kích động.
“Lộ Võ đã về bình an, vậy Đại Long cũng đã về rồi.”
Hoàng Hiểu Mai nghe chồng nói vậy thì gật đầu. Phải nói, cả đội vận tải, ngoại trừ Tôn Hải ra, Lý Đại Long chính là người có quan hệ với gia đình họ tốt nhất. Hơn nữa Quốc Cường nhà bà còn có ơn lớn với Đại Long. Nếu Đại Long không nhận nhiệm vụ đường dài, vậy thì sau khi Quốc Cường nhà bà gặp tai nạn xe, Đại Long nhất định sẽ chạy tới chạy lui giúp đỡ.
An Hoa thấy An Quốc Cường và Hoàng Hiểu Mai vừa nhắc đến Lý Đại Long đều có vẻ rất kích động, trong lòng cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Nhưng, có lẽ do suy nghĩ của An Quốc Cường quá mãnh liệt, hoặc Lý Đại Long thật sự quan tâm đến người anh em tốt An Quốc Cường của mình.