Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 115




Nơi Dư Đan đến vào buổi tối đó là nhà của cậu cô ta.

Cô ta gọi người anh họ Lý Uy đến góc tường ở tầng dưới.

Cô ta nhìn Lý Uy đứng không tử tế có vẻ mặt bối rối ở đối diện, thẳng thắn nói: "Anh họ, giúp em xử lý một người phụ nữ."

Lý Uy bị dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của cô ta chọc tức bật cười, anh ta nâng điếu thuốc lên, không vui nói: "Đe dọa anh à? Em tuổi gì chứ!"

Dư Đan nhếch miệng, nhìn anh ta đầy ẩn ý, thong dong nói: "Chuyện anh ngày nào cũng leo lên giường của quả phụ Dương nhà bên cạnh, à đúng rồi, còn chuyện anh nửa đêm ngoại tình chơi dã chiến ở trong rừng với vợ quản lý nhà xưởng chỗ anh kia nữa. Những chuyện này... chị dâu không biết đâu đúng không, nếu không muốn chuyện tình cảm của anh bị người ta biết thì cứ làm như em nói, còn không thì... ha... anh biết hậu quả rồi đấy..."

"Em! Làm sao em biết được!" Lý Uy đỏ mặt kinh hãi nhìn cô ta, lúc này trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi. Tuyệt đối không thể để người nhà biết được, nếu không cả nhà anh ta sẽ thân bại danh liệt, lưu lạc đầu đường xó chợ mất!

"Chuyện này anh không cần phải biết, anh chỉ cần giúp em giải giải quyết một người phụ nữ là được. Nếu thành công em sẽ giữ kín như bưng và còn cho anh hai trăm đồng, nhưng nếu thất bại và bị vạch trần thì chúng ta chỉ có thể cùng c.h.ế.t thôi." Giọng nói nhẹ nhàng của Dư Đan khiến trái tim Lý Uy run lên mà không thể giải thích được.

Anh ta vội vàng gật đầu: "Được, em muốn anh giải quyết người phụ nữ đó như thế nào?"

"Đừng vội, đợi em nghĩ kỹ xong sẽ nói cho anh biết. Vậy... anh họ à, hợp tác vui vẻ!"

Ánh trăng trên bầu trời vừa tròn vừa sáng ngời, độ sáng của ánh trăng khiến Lý Uy nhìn rõ vẻ mặt tàn nhẫn của Dư Đan, trái tim bị dọa sợ của anh ta đột nhiên ngừng đập, hai chân bất giác run rẩy, cứng đờ cả da đầu. Anh ta làm ra vẻ can đảm: "Em hãy nhớ những gì mình đã nói, nếu không anh cũng sẽ không tha cho em!"

...

Khi Dư Đan về đến nhà, vừa mở cửa ra đã thấy mẹ mình hung hăng liếc nhìn mình.

Mẹ Dư giận dữ mắng: "Dư Đan, để mẹ nói cho con biết, mấy ngày nữa mẹ sẽ mời Tiểu Lưu đến cầu hôn, con không muốn gả thì cũng phải gả cho mẹ!"

Trong mắt Dư Đan hiện lên tia chán ghét, cô ta rũ mắt xuống, sốt ruột nói: "Ai thèm gả cho một người đàn ông kết hôn lần thứ hai chứ, mẹ không nhìn anh ta trông như thế nào à, xấu xí c.h.ế.t đi được. Mẹ cũng không biết xấu hổ đẩy con gái mình vào hổ lửa à!"

"Tiểu Lưu là người ngay thẳng, đã ly hôn nhưng không có con, mới hai tám tuổi đã trở thành xưởng trưởng, điều kiện tốt quá còn gì. Người ta không chê con già, một lòng muốn cưới con, nếu con đồng ý cưới cậu ấy thì chính là được hưởng phúc! Còn giúp được em trai con giải quyết công việc!"

"Sao con lại cứng đầu như vậy, còn mơ tưởng được gả cho cháu trai thủ trưởng nữa cơ đấy? Con nhìn lại mình xem trông như thế nào, cháu trai nhà thủ trưởng có thể vừa mắt con à? Tiểu Lưu còn đang chờ con đấy, bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội tốt như thế nữa đâu. Con xem mà liệu đi! Nếu năm nay không lấy chồng thì đừng về nhà nữa!"

Cô ta không xứng sao? Cô ta có chỗ nào mà không xứng với anh chứ! Con đĩ rẻ tiền như Giang Noãn thì xứng à? Tôi nhổ vào!

Dư Đan đang tràn đầy một bụng lửa giận bị lời nói của mẹ Dư làm bùng cháy, cô ta trợn to hai mắt, cuồng loạn tức giận mắng: "Muốn lấy thì mẹ đi mà lấy, con không lấy chồng! Mẹ nói ai không xứng hả? Con không xứng thì con đĩ kia xứng chắc? Ngày mai con sẽ chuyển ra ngoài, mẹ cứ coi như không có đứa con gái này đi!"

"Giời ơi! Đúng là tạo nghiệt mà! Sao tôi lại sinh ra một đứa vong ân bội nghĩa như vậy chứ! Con phải chọc mẹ tức c.h.ế.t con mới vui đúng không!"