Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 160




May mà trung đoàn trưởng có thể lực mạnh, sức chịu đựng mạnh, đến bệnh viện kịp thời, sau ca phẫu thuật, tình hình của trung đoàn trưởng trở về trạng thái an toàn.

Nghĩ đến chuyện mình tự quyết định còn giấu giếm trung đoàn trưởng, Trương Phong quyết định thẳng thắn được khoan hồng.

Nghe mình nói xong, thấy ánh mắt trung đoàn trưởng rũ xuống, Trương Phong run rẩy, hối lỗi nói: "Trung đoàn trưởng, lúc đó tôi thấy tình trạng của anh không tốt, lúc hôn mê vẫn luôn gọi tên chị dâu, tôi sợ... nên hoảng hốt chọn cách viết thư."

Hứa Yến cân nhắc một chút, nói số điện thoại nhà Giang Noãn cho anh ấy: "Không sao, bây giờ cậu đi gọi điện thoại nói cho cô ấy biết tôi không sao, bảo cô ấy không phải lo lắng."

Anh biết Trương Phong cũng có ý tốt, nhưng anh chỉ sợ lá thư đã đến Bắc Kinh, Noãn Noãn nhận được, anh lo lắng khi cô đọc được sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Trương Phong đáp lại, nhanh chóng chạy ra ngoài, hy vọng sẽ kịp trước khi thư đến tay chị dâu.

...

Bên kia, nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh.

Người nhà họ Thẩm mới ăn xong không lâu, bên ngoài trời lạnh nên tất cả đều ở trong phòng khách.

Lúc này điện thoại đổ chuông.

Thẩm Gia Vĩ ngồi bên cạnh cầm điện thoại lên: "Alo, xin chào, anh tìm ai vậy?"

"Xin chào, tôi tìm chị... đồng chí Giang Noãn, xin hỏi bây giờ cô ấy có tiện nghe điện thoại không? Tôi có việc gấp tìm cô ấy."

Giọng nói của đối phương có chút lo lắng, Thẩm Gia Vĩ nghĩ có thể là bạn của Noãn Noãn đang gặp khó khăn muốn nhờ Noãn Noãn giúp đỡ, anh ấy nhanh chóng trả lời: "Noãn Noãn không ở đây, em ấy đến vùng khác rồi, trong thời gian ngắn sẽ không quay về, anh có việc gấp gì có thể nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp anh."

"Đi… đến vùng khác?! Đến thành phố Liêu Ninh sao?"

Giọng nói đằng kia đột nhiên tăng lên một quãng tám, truyền vào tai anh ấy một âm thanh vù vù.

Đúng là Noãn Noãn đến thành phố Liêu Ninh, sáng sớm em ấy vội vàng nhờ cha anh ấy làm giấy giới thiệu, nghe Noãn Noãn nói hình như em ấy đã tham gia vào đội tình nguyện do thành phố Bắc Kinh tổ chức, rất nhiều nạn nhân đã di tản tới thành phố Liêu Ninh, Noãn Noãn đến đó làm công việc tình nguyện hỗ trợ hậu cần.

Nhưng gia đình không yên tâm để một cô gái như em ấy đi một mình, hơn nữa mới sáng sớm Noãn Noãn đột nhiên nói em ấy muốn đi, điều này khiến họ bất ngờ không kịp đề phòng.

Lúc đó, vẻ mặt của em ấy rất căng thẳng, trông cực kỳ nghiêm túc, là dáng vẻ mà họ chưa từng thấy.

Cô cố gắng hết sức đảm bảo trong đội tình nguyện có người quen, và cô sẽ chú ý an toàn, đến nơi sẽ gọi điện cho bọn họ, gia đình không lay chuyển được cô, dặn dò cẩn thận rồi đồng ý cho cô đi.

Giờ phút này, không bao lâu nữa Noãn Noãn sẽ đến ga tàu lửa thành phố Liêu Ninh rồi.

Hử, làm sao người ở đầu dây bên kia biết được?

Anh ấy nghi ngờ hỏi: "Sao anh biết Noãn Noãn sẽ đến thành phố Liêu Ninh? Anh là ai? Có động cơ gì?"

Đối mặt với đạn đại bác của Thẩm Gia Vĩ, Trương Phong đổ mồ hôi đầu đông, đành phải nói rõ thân phận, nói mình là cấp dưới do Hứa Yến chỉ huy.

Đầu bên này thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Anh nên nói sớm chứ, anh Hứa Yến cũng ở thành phố Liêu Ninh, anh giúp tôi nói với anh ấy Noãn Noãn sắp tới đó l.à.m t.ì.n.h nguyện, bảo anh ấy chăm sóc em ấy, chắc giờ Noãn Noãn sắp đến ga tàu lửa thành phố Liêu Ninh rồi."

Nói xong, anh ấy dừng một chút, hỏi lại: "Chuyện anh nói có việc gấp tìm Noãn Noãn là chuyện gì thế?"

Trương Phong lau mồ hôi trên trán, tìm bừa cái cớ nói nhảm: "Chuyện đó, không có việc gì gấp đâu, chỉ là trung đoàn trưởng cũng đi cứu trợ thiên tai, bảo tôi gọi điện cho chị dâu bảo cô ấy yên tâm, trung đoàn trưởng ở bên này cũng an toàn."