Sau một hồi im lặng, người trong vòng tay không đáp lại lời anh.
Trong lòng Hứa Yến càng ngày càng cảm thấy lo lắng bất an, rõ ràng cô đã nói chuyện này sẽ đợi đến khi cô trưởng thành mới nói tiếp, có phải nguyện vọng này đã thúc ép cô quá hay không? Làm cô sợ sao?
Hứa Yến đã uống chút rượu, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Dù hai người ở bên nhau nhưng anh cũng sợ một ngày nào đó cô sẽ chán anh, không thích anh nữa, người ta thường có lòng tham không đáy, không bao giờ cảm thấy đủ. Anh tham lam mong cô luôn ở bên cạnh anh nên mới gấp gáp muốn cùng cô kết nghĩa vợ chồng, nhưng anh lại càng không nỡ làm cô khó xử.
Anh che giấu sự chiếm hữu quá nóng bỏng trong mắt mình và cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc mất mát, anh từ từ thả cô ra, vòng tay trái qua vòng eo mảnh mai của cô rồi bế cô ngồi lên đùi mình.
Lúc này anh mới thấy mắt cô đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi, như những nhát d.a.o sắc nhọn đ.â.m vào tim khiến anh đau đớn, anh vội vàng lau nước mắt cho cô, rối rít xin lỗi: "Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên ép em, anh không nên vội vàng như vậy, anh xin lỗi, thực sự xin lỗi..."
"Anh ngốc à! Sao lại nói xin lỗi chứ!" Giang Noãn nước mắt lưng tròng nhìn vẻ mặt xót xa ân hận và lo lắng của người đàn ông trước mắt, không nhịn được mà trách mắng anh.
Nếu cô không nói, có vẻ như anh sẽ tiếp tục xin lỗi không thôi.
Vừa rồi anh ôm cô nói “cảm ơn”, những giọt nước mắt của anh, sự hồi hộp và run rẩy khi nói ra điều ước của mình, khiến lòng cô vô cùng chua xót nên không kìm được nước mắt.
Cô luôn biết mình là bên chủ đạo trong mối quan hệ này, cô muốn dừng thì dừng, muốn rời đi thì sẽ rời đi. Ban đầu, cô chỉ cảm thấy mình khó khăn lắm mới thích một người đàn ông, cô chỉ muốn yêu đương thôi, hưởng thụ trước mới tính sau, nếu không thích nữa thì sẽ tiêu sái rời đi, cô không quá coi trọng mối quan hệ này.
Trước đây anh đã đề cập đến chuyện kết hôn vài lần, lúc đó cô cảm thấy tình cảm giữa hai người chưa đến mức đó, nói chính xác là cô đơn phương cảm thấy tình yêu của anh chưa đủ, nên thường qua loa lấy lệ với anh, ít nhất là phải đợi đến khi cô trưởng thành mới tính tiếp, thật ra đây cũng chỉ là cái cớ của cô mà thôi.
Lúc đó cô còn nghĩ đến năm mình 18 tuổi thì chắc cũng sắp thi đại học, sau khi thi đại học còn bốn năm đại học nữa, không phải chuyện kết hôn có thể trì hoãn hay sao?
Nhưng từ khi hai người ở bên nhau, bất tri bất giác tình cảm của cô dành cho anh càng ngày càng sâu đậm, có thể ban đầu cô không nhận ra mình đã dấn thân sâu vào chuyện đó, nhưng lần này anh bị thương, cô thật sự sợ hãi chưa từng có, cô thậm chí còn có một sự bốc đồng điên cuồng, nếu anh không còn nữa thì cô cũng sẽ đi với anh.
Sự việc này cũng khiến cô tin tưởng vào tình yêu của mình dành cho anh, mặc dù anh ít khi nói rằng anh yêu cô nhưng cô có thể cảm nhận được từ ánh mắt và hành động của anh, anh đã dành cho cô quá nhiều cảm giác an toàn, vì vậy cô sẽ không e ngại và đắn đo về chuyện kết hôn.
Nhưng vào lúc anh nói ra nguyện vọng của mình, từ giọng điệu và thân thể của anh cô cảm nhận được tín hiệu anh đang nói với cô rằng anh không có cảm giác an toàn, anh... anh sợ cô sẽ rời xa anh sao?
Cô không giống như anh, cô không bao giờ ngại thể hiện cảm xúc của mình, vì vậy cô thường nói với anh rất nhiều lời ngọt ngào như “yêu anh” và “thích anh”, nhưng dường như cô chưa bao giờ nghiêm túc nói với anh rằng cô yêu anh nhiều như thế nào.
Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú và lo lắng nhìn mình, cô đưa tay ôm mặt anh, hôn nhẹ lên mắt anh, sau đó nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nghiêm túc nói: "Hứa Yến, em yêu anh, rất yêu anh, em yêu anh hơn cả những gì anh tưởng tượng. Em đồng ý thực hiện điều ước vừa rồi của anh."
Hô hấp của Hứa Yến đình trệ, một giây tiếp theo, trong mắt anh lóe lên tia sáng chói mắt, khóe môi cong thành một vòng cung lớn, kích động ôm người trong lòng đứng lên.