Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 18




Những thanh niên trí thức cũng từng khuyên nhủ cô ta, cô ta vẫn như mọi khi không chịu thay đổi, họ đều cảm thấy lòng tốt của mình thật sự là bị chó ăn. Về sau, đám thanh niên trí thức cũng không bao giờ cho cô ta mượn nữa.

Sau đó, có lẽ Tưởng Tú Hà cũng phát hiện ra tất cả những thanh niên trí thức đều từ chối cho cô ta mượn đồ, cô ta cảm thấy ấm ức và tức giận. Mỗi lần cô ta nhìn các thanh niên trí thức đều hằn học, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa.

Các thanh niên trí thức coi cô ta tàng hình không thèm đếm xỉa gì đến cô ta, sau một thời gian cô ta tự mình dừng lại, không hỏi vay thanh niên trí thức nữa nhưng vẫn gửi tiền và thức ăn về nhà, nhưng phải trên cơ sở cô ta có thể tự duy trì nhu cầu sinh hoạt của mình rồi mới gửi tiền về.

Vẻ mặt của Tưởng Tú Hà lập tức đông cứng lại, cô ta nhìn vào mắt Lý Hồng Anh giống như ánh mắt của mình chứa đầy chất độc, âm u nói: "Tôi đang nói chuyện với thanh niên trí thức Giang, cô bớt lo chuyện bao đồng đi, đồ nhiều chuyện!"

Lý Hồng Anh đỏ mặt trước những lời kinh tởm mà Tưởng Tú Hà nói, cô ấy ngẩng cao đầu, hung hăng đáp trả: "Tôi nghe những lời ghê tởm này xong sắp nôn ra cả bữa ăn đêm qua luôn! Cô là kẻ vong ơn bội nghĩa chết tiệt, đồ con nợ! Tôi nói không đúng à? Mượn đồ mà chẳng bao giờ trả, cô đếm xem cô đã mở miệng mượn tôi bao nhiêu lần! Từng trả lần nào chưa? Không hề! Một lần cũng không trả mà nhỉ! Còn muốn mượn Giang Noãn! Cô là đồ xấu xa ghê tởm, đừng có hòng lừa gạt người ta!"

Vẻ mặt của Tưởng Tú Hà khó coi như ăn phải phân, hai má cô ta vốn đã gầy hóp lại, tóc mái dài che khuất đôi mắt một chút. Cô ta nhìn chằm chằm vào Lý Hồng Anh như ma nữ trong phim kinh dị, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Lý Hồng Anh không thèm quan tâm đến biểu cảm của cô ta, cô ấy đi tới kéo tay Giang Noãn đưa cô đi ra ngoài, Tưởng Tú Hà này thật ghê tởm.

Giang Noãn cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Tú Hà hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, sau lưng cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Cô cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình quá ngây thơ, cho rằng mọi người ở thời đại này đều đơn giản và tốt bụng, nhưng cô đã nhầm rồi. Thời đại này quá khó khăn, dù là thanh niên trí thức hay dân làng, ai cũng có lòng ích kỷ của riêng mình, nhất là khi lợi ích của mình bị đe doạ, chúng ta không thể đoán trước được điều tồi tệ nào sẽ xảy ra.



Điều cần làm duy nhất là phải thận trọng hơn, tránh bị người khác nhìn chằm chằm, như vậy sẽ rất thảm.

Lý Hồng Anh đưa Giang Noãn ra khỏi kí túc xá thanh niên trí thức, tìm một nơi ẩn náu, nói chung chung về chuyện của Tưởng Tú Hà. Còn cẩn thận dặn dò Giang Noãn sau này cứ phớt lờ cô ta, tránh bị cô ta lừa.

Nghe đến hoàn cảnh của Tưởng Tú Hà, cô tặc lưỡi, người này sao lạ vậy, cho cô ta vay là tình, không cho vay là bổn phận. Tục ngữ có câu có vay có trả, lần sau vay sẽ không khó, vay mà không trả thì lần sau vay sẽ khó. Tiền của người khác không phải là thứ gió thổi bay tới, kỹ năng áp đặt đạo đức của Tưởng Tú Hà quả thực khiến người ta kinh ngạc.

Người nhà gửi thư tới là đòi tiền, cái gia đình quỷ quái gì thế này? Nếu nói là trách nhiệm thì còn được, cô ta thật sự không hiểu sao mình lại khó khăn như vậy à, còn muốn gửi tiền về quê hết khiến mình không đủ sống, thế thì không cần quay về thành phố nữa đâu. Gia đình này đối xử với Tưởng Tú Hà như vậy vừa nhìn là biết không phải người sẽ giúp cô ta, có điều nguyên nhân là gì thì những người ngoài như các cô cũng không biết.

Sau khi nghe Lý Hồng Anh nói về câu chuyện của Tưởng Tú Hà, Giang Noãn bị vẻ mặt lo lắng mình sẽ bị lừa của cô ấy chọc cười.

Lừa cô ư? Điều này là không thể, cô là người có thù tất báo, không bao giờ để mình chịu thiệt.

Dù vậy, Giang Noãn vẫn cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của Lý Hồng Anh, cô ngoan ngoãn gật đầu, liên tục nói mình đã biết.

Quay trở lại kí túc xá thanh niên, những thanh niên trí thức khác đã nấu cơm xong xuôi, đang bưng cơm ở trước cửa và ăn bữa cơm thịnh soạn hôm nay. Mặc dù chỉ có một ít thịt nhưng với họ đó là sơn hào hải vị.

Giang Noãn nhìn những thanh niên trí thức đang thưởng thức bữa ăn của họ, cô cảm thấy mình đói meo. Cô đề nghị với Lý Hồng Anh để mình giúp cô ấy làm, dù sao thì cô cũng làm thịt kho tàu, vừa hay tiết kiệm thời gian.