Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 187




Ngoài cửa sổ, sắc đêm càng ngày càng đậm, một vầng trăng mờ treo trên bầu trời cao, tiếng ve kêu không ngừng trong đêm hè.

Mắt Giang Noãn mờ sương nhìn đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông trước mặt, cô ậm ừ quay đầu sang nhéo cánh tay rắn chắc của anh, tiếc rằng cô nhéo đau cả tay mà người đàn ông không thèm nhíu mày.

Vành tai và cả khuôn mặt của anh đỏ bừng, giống như cơn say ngày càng ngấm vào cơ thể, anh từ từ nâng lên hạ xuống, thì thầm vào tai cô đầy tình cảm: "Vợ à, anh rất yêu em, thật sự rất yêu em. Có em, mỗi ngày của anh đều là hạnh phúc. Vợ ơi, em có yêu anh không?"

Trong trường hợp này, lời tỏ tình đột ngột và đầy tình cảm của anh khiến tim Giang Noãn càng lúc càng đập nhanh hơn, cô chậm lại, ngắt quãng đáp lại anh: "Đương nhiên là em yêu anh... nếu không yêu anh thì sao em đồng ý kết hôn được... Em lại không phải là người ghét kết hôn... Em yêu anh, em yêu anh... yêu anh."

Cuối cùng, giọng nói của cô biến thành giọng thì thầm, càng ngày càng trở nên dịu dàng, rung động lòng người.

Thật lâu sau, Giang Noãn vỗ n.g.ự.c anh, giọng nói nghẹn ngào: "Em buồn ngủ rồi, anh nhanh lên được không?"

Yết hầu của Hứa Yến lăn lên lăn xuống, anh chỉ đành đứng dậy ôm cô vào lòng, đi vào phòng tắm, nhỏ giọng dỗ dành: "Được, ngoan nào vợ, đi tắm rửa trước mới ngủ."

Không chuẩn bị trước, đột nhiên treo lơ lửng trên không trung, Giang Noãn thấp giọng mắng: "Anh làm gì đấy!"

Giang Noãn vội vàng vòng tay qua cổ người đàn ông, một lúc sau mới khẽ khịt mũi nói: "Anh ơi, sao anh lại xấu xa thế!"

Người đàn ông không trả lời cô, tiếp tục làm theo ý mình.

Cô không nhịn được mà cảm thán: Đúng là không uổng công ngày nào anh cũng huấn luyện, là một người đàn ông thực thụ có sức khỏe cường tráng.

Cuối cùng, cô vùi mình trong vòng tay anh, mơ màng nghĩ, quả nhiên đàn ông ăn được thịt thì hay thay lòng, không còn nghe lời vợ nữa...

...

Nửa đêm, Hứa Yến ôm Giang Noãn bước ra khỏi phòng tắm, bé con yêu kiều đã ngủ say trong vòng tay anh. Hứa Yến nhìn khuôn mặt ửng hồng và khóe mắt rưng rưng của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên, sau đó anh ôm cô một cách chiếm hữu và từ từ nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Giang Noãn bị hơi thở nóng ẩm trên lưng đánh thức, hơn nữa là còn bị từng nụ hôn đánh thức, bị quấy rầy giấc ngủ nên cô nhăn mày lại ậm ừ, người phía sau dừng lại, khàn giọng nói: "Noãn Noãn? Dậy rồi à?"

Ý thức của cô dần dần tỉnh lại, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, Giang Noãn nhanh chóng xoay người, dùng hai tay khẽ đẩy anh, mơ màng nói: "Anh đừng nghịch, em buồn ngủ quá, để em ngủ một lúc nữa đi mà."

"Được, bé con, em cứ ngủ đi..." Nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, ý thức của Giang Noãn dần trở nên hỗn loạn, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Giang Noãn ngủ đến gần trưa mới dậy, giữa chừng cũng không có người gọi cô, cho nên lần này cô ngủ rất thoải mái, sau khi bị người nào đó ăn sạch sành sanh, tinh thần và sức lực của cô đã hồi phục lại kha khá.

Ga trải giường màu đỏ tối hôm qua vô cùng nhớp nháp nên đã được Hứa Yến thay ra, ga trải giường hiện tại là ga trải giường màu hồng đào mà cô và anh đến trung tâm thương mại chọn trước khi kết hôn, mềm mại rất thoải mái.

Cô ở trên giường nằm ỳ một lát, nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa sổ, cô ngồi thẳng người, vươn vai, chăn bông lụa mỏng manh tuột ra khỏi người không có một mảnh vải che thân.

Lúc này cô mới nhận ra tối hôm qua hai người cứ ngủ như vậy, mặt không khỏi nóng lên, đồ đàn ông xấu xa này!

Cô nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo đi đánh răng rửa mặt, vừa đứng dậy, hai chân đau nhức, rất yếu ớt, giống như mới chạy bền tám trăm mét vậy. Nhưng nơi đó lại mát mẻ, có lẽ là người đàn ông đã bôi thuốc mỡ cho cô.

Cô liếc nhìn căn phòng, phòng của Hứa Yến là do hai người họ trang trí cùng nhau. Cô luôn đòi hỏi rất cao về nơi ở của mình, sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với bản thân và cũng không bao giờ chấp nhận điều đó. Căn phòng phải thoải mái, ấm áp và có phòng để quần áo. Hứa Yến đáp ứng và nghe lời cô răm rắp, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.

Phòng của anh rất lớn, trong cùng là một chiếc giường rộng hai mét có thể ngủ hai người, trước giường là một tủ quần áo lớn đặt làm riêng, quây thành một phòng quần áo. Hứa Yến đã tìm rất nhiều thợ thủ công để làm ra nó, tuy mất nhiều thời gian nhưng may mắn là thành phẩm rất tốt, đáp ứng được yêu cầu của cô và cô rất hài lòng.

Gần như toàn bộ không gian trong đó là để quần áo xinh đẹp của Giang Noãn, quần áo của Hứa Yến chỉ chiếm một phần nhỏ.

Bên cạnh phòng để quần áo là tủ đựng quần áo của cô và một chiếc gương soi dài từ trần đến sàn.

Cô bước đến trước gương và nhìn những vì sao khắp nơi trên người mình, cô đỏ mặt khi nghĩ đến trận chiến mây mưa đó. Cô thích cách anh nhìn cô chăm chú và nóng bỏng.

Phải nói rằng cảm giác trải nghiệm rất tốt, cô rất thích.

Cô nhìn mình trong gương, vô cùng quyến rũ, nước da hồng hào, giống như một trái đào chín mọng trên thế giới, hồng mềm dịu dàng, chẳng trách anh lại chậm chạp không thể dừng lại.