Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 220




Lý Hồng Anh nhún vai: "Không em, anh ấy là một tên thô kệch, chắc chắn sẽ không vượt qua kỳ thi văn hóa, thế thì đừng lãng phí tâm tư làm gì. Chị chỉ đến tham gia cuộc vui thôi."

Đột nhiên, Lý Hồng Anh nhìn thấy một người phụ nữ đứng trong đám vợ quân nhân phía sau Noãn Noãn, cô ấy nhìn kỹ lại thì ra đó là Trương Hân. Lúc cô ấy đến thì nghe Trần Cương nói Triệu Chấn Dương cũng ở trong quân đội này, nên đương nhiên Trương Hân cũng sống trong khu dành cho gia đình quân nhân quân. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Trương Hân, trông cô ta có vẻ tây hơn, nhưng tại sao cô ấy lại cảm thấy cô ta còn... đáng sợ hơn hai năm trước lúc ở nông thôn. Có thể cảm nhận được sự âm u, đáng sợ trong đôi mắt của cô ta.

Lúc này, loa phát thanh vang lên tiếng ồn ào và chói tai.

Giang Noãn che lỗ tai, chờ âm thanh chói tai đi qua.

Vị lãnh đạo đang ngồi trên khán đài bắt đầu đọc diễn văn, một bài diễn văn dài lê thê, thao thao bất tuyệt. Giang Noãn nghe mà cảm thấy buồn ngủ, điều này hoàn toàn trái ngược với sự háo hức của những người vợ quân nhân khác.

Cuối cùng cũng đến trọng điểm, chị vợ quân nhân đứng bên cạnh thở phào mấy hơi, hai tay nắm chặt đến mức không chặt được nữa. Tuy Giang Noãn tin tưởng Hứa Yến nhất định sẽ thi đỗ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Hồng Anh và vểnh tai lên để lắng nghe những lời của vị lãnh đạo.

"Sau đây tôi sẽ công bố danh sách mười thí sinh được nhận vào Đại học Quốc phòng Bắc Kinh trong kỳ thi kiểm tra đánh giá học viện quân sự năm nay. Lựa chọn những thí sinh đạt điểm cao nhất theo tổ hợp bài thi kiểm tra đánh giá chất lượng và bài thi kiểm tra đánh giá văn hóa, sau nhiều lần xác minh, hoàn toàn công bằng và công khai. Nếu ai có bất kỳ phản đối nào thì có thể nêu ra, sau khi danh sách mười người được công bố, kết quả đánh giá của mọi người sẽ được công bố trên bảng thông báo, mọi người có thể tự đi xem sau khi kết thúc buổi lễ."

"Không nhiều lời nữa, xin chúc mừng mười chiến sĩ đã đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi này, họ là Hứa Yến, Tưởng Triều, Vương Chí Dũng... Được rồi, mời mười chiến sĩ xuất sắc này lên nhận giấy chứng nhận, hãy cho họ một tràng pháo tay nhiệt liệt nào."

Mọi người vỗ tay tán thưởng, Giang Noãn che miệng, thấy chưa! Chồng cô thật sự làm tốt!

Lý Hồng Anh hét lên, bắt lấy tay Giang Noãn lắc lắc và phấn khích nói: "Trung đoàn trưởng Hứa thi đỗ rồi! Chúc mừng nhé! Noãn Noãn!"

Các chị vợ quân nhân ở xung quanh nhìn mấy người có chồng đã trúng tuyển học viện quân sự phấn khích cười lớn.

Trương Hân ở trong đám người nắm tay thật chặt, Triệu Chấn Dương thi không đỗ, cô ta chăm chỉ hầu hạ anh ta như thế, vậy mà anh ta còn không biết hăng hái tranh giành! Đúng là đồ bỏ đi!

Lúc này có rất nhiều người đang bàn tán sôi nổi, lãnh đạo lên tiếng bảo vợ của quân nhân trúng tuyển học viện quân sự cùng tới chụp ảnh chung, Giang Noãn vội vàng đi tới.

Cô đã chụp rất nhiều ảnh cho Hứa Yến trước, anh thực sự rất đẹp trai và rất ăn ảnh!

Sau đó mười cô vợ quân nhân mỗi người đứng bên chồng của mình, sĩ quan ở bộ phận tuyên truyền trong quân đội chụp ảnh lưu niệm.

Sau khi chụp xong, Giang Noãn đưa máy ảnh của mình cho sĩ quan chụp ảnh và nhờ anh ấy giúp chụp một vài bức ảnh cho cô và Hứa Yến. Thấy cô vợ quân nhân xinh đẹp nói chuyện với mình, còn cười rất ngọt ngào, khuôn mặt của sĩ quan lập tức đỏ bừng, anh ấy ngượng ngùng gật đầu.

Đột nhiên anh ấy cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng ở bên trái phóng tới, anh sĩ quan quay đầu lại liếc nhìn, là trung đoàn trưởng Hứa. Anh đang bình tĩnh nhìn anh ấy, lộ ra dấu vết không vui, nhưng trong nháy mắt lại vô cùng dịu dàng nhìn về phía người vợ quân nhân xinh đẹp.

Anh sĩ quan muốn nói: Đừng ghen, tôi chỉ là người làm công cụ giúp hai người chụp ảnh thôi.

Khi đám người tản đi, Giang Noãn hưng phấn kéo ngón tay anh, ánh mắt sáng ngời: "Ông xã, em biết anh sẽ làm được mà! Anh thật tuyệt vời! Không hổ là chồng của em, giỏi quá đi! Trở về em thưởng cho anh, làm anh hài lòng được không?"

Đôi mắt đen láy của Hứa Yến sáng lên, anh được voi đòi tiên, trầm giọng nói: "Anh muốn ngay bây giờ, đã nhịn được một tuần rồi."

Giang Noãn gật đầu, ý vị sâu xa: "Được, bây giờ chúng ta về khu nhà dành cho gia đình quân nhân nhé." Kỳ kinh nguyệt của cô đã hết, cô cũng rất nhớ sự “uy vũ to lớn mạnh mẽ” của anh.

Trong khu dành cho gia đình quân nhân, Giang Noãn và Hứa Yến vừa trở về phòng đã lập tức đóng cửa lại, bọn họ nóng vội, gắt gao quấn quýt lấy nhau sau cánh cửa.

Bắt đầu từ cửa rồi thay đổi từng chỗ một.

Cuối cùng Giang Noãn lại khóc lóc van xin.

Sau đó, Giang Noãn thầm mừng rỡ:

Cũng may là “dì cả” đến nên cô có thể xả hơi một tuần, nếu không cô thật sự không còn đủ sức để đối phó với con sói đói khát này.