Một tuần trước khi khai giảng, Lý Hồng Anh và Đường Tuyết vội vã đến nhà cô cùng một lúc như thể hai người họ đã hẹn trước.
Hai người họ đều thở hồng hộc, Giang Noãn rót hai ly nước ấm đưa cho bọn họ, hoài nghi hỏi: "Hai người có chuyện gì à, sao lại vội vàng như vậy?"
"Có chuyện lớn!" Lý Hồng Anh thở dài một hơi, mặt mày phấn khích, bày ra vẻ mặt hóng hớt tiếp tục nói: "Noãn Noãn à, trong quân đội xảy ra chuyện lớn! Em đoán xem đó là gì? Còn thú vị hơn cả đọc tiểu thuyết!"
Đường Tuyết cũng rất phấn khích, Giang Noãn có thể cảm nhận được cô ấy có cảm giác nhẹ nhõm khi đã hoàn toàn thoát khỏi chuyện tồi tệ, lòng tò mò bị khơi dậy, cô vội vàng nói: "Hai người đừng vòng vo nữa, mau nói đi!"
Lý Hồng Anh lập tức nói chi tiết, Đường Tuyết ở bên cạnh bổ sung.
Hóa ra nhân vật chính của vụ việc lớn này là Trương Hân và Triệu Chấn Dương.
Chuyện là như vầy, vợ chồng Lý Hồng Anh ở cùng một tòa nhà và cùng một tầng với vợ chồng Trương Hân. Mới sáng sớm, mọi người trong tòa nhà vừa thức dậy và đánh răng rửa mặt trong hành lang thì nhìn thấy người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, lãnh đạo với mười mấy nhân vật tai to mặt lớn và một số đồng chí công an mặc đồng phục đứng trước cửa nhà của Triệu Chấn Dương và gõ cửa với vẻ nghiêm túc.
Không khí trang nghiêm bao trùm toàn bộ toà nhà, những người trong tòa nhà đều im lặng trong giây lát, tất cả đều dừng động tác trên tay, nhìn xung quanh và vểnh tai lên để lắng nghe những gì họ nói.
Triệu Chấn Dương và Trương Hân nghe thấy tiếng gõ cửa, họ mang theo vẻ mặt ngái ngủ ra mở cửa. Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy ngoài cửa có một đám người đứng, đồng tử hai người run lên, trong cái ngày lạnh giá này, bọn họ như bị dội một gáo nước lạnh và lập tức tỉnh táo lại, hai người sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Sửng sốt trong chốc lát, Triệu Chấn Dương giả vờ bình tĩnh hỏi: "Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, quân đoàn trưởng, đồng chí công an, có chuyện gì sao?"
Chỉ thấy người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật nghiêm khắc nhìn bọn họ, ánh mắt nghiêm khắc khiến người ta phải kính sợ: "Có người tố cáo các người lợi dụng quyền lực, ngoài ra đồng chí Trương Hân còn bị tố cáo có hành vi cố ý g.i.ế.c người và thuê hung thủ hại người, mời hai người đi theo chúng tôi để tiếp nhận điều tra."
Sắc mặt Trương Hân bỗng thay đổi, hai chân run như cầy sấy, chân Triệu Chấn Dương mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Mọi người trong tòa nhà chứng kiến cảnh Triệu Chấn Dương và Trương Hân bị bắt đi, thấy họ rời đi, tòa nhà trở nên ồn ào và có nhiều cuộc thảo luận, công an cũng tới rồi? Rốt cuộc bọn họ đã làm gì?
Lý Hồng Anh rất tò mò nên đã nói chuyện phiếm với đám vợ quân nhân trong tòa nhà một lúc lâu.
Giữa đám đông bàn tán, có một chị vợ quân nhân dường như không hợp với Trương Hân, ha hê cười trên nỗi đau của người khác:
"Tôi chỉ biết Trương Hân bị một người đàn ông gẫy chân quấn lấy, tôi đã đến chợ đen mua rau vài lần và thấy Trương Hân bày sạp bán điểm tâm ở chợ đen. Mặc dù cô ta ngụy trang kín kẽ, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là cô ta. Mấy tháng nay tôi thấy có một người đàn ông bị gãy chân thường đến quầy hàng của Trương Hân để xin tiền, tôi còn nghe người đàn ông đó nói anh ta bị đẩy khỏi vách núi may không chết, đã nhặt được cái mạng của mình về. Anh ta còn nói hại người, người phụ nữ béo gì gì đó nữa. Chắc là đã nắm được thóp của Trương Hân chứ gì? Tôi nghe không hiểu, anh ta còn nói sẽ không để cho Trương Hân sống tốt. Mọi người nói xem, có phải cô ta đã thật sự g.i.ế.c người không?"
Chị vợ quân nhân càng nói càng cảm thấy Trương Hân đáng sợ, không khỏi rùng mình, may mà ngày thường chị ta an phận không chọc tức Trương Hân, nếu không thì không biết người mà Trương Hân g.i.ế.c đó có phải là chị ta hay không...
Các chị vợ quân nhân khác cũng hít một hơi khí lạnh, nghĩ mà kinh hãi, xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình rồi nói:
"Thảo nào tôi cảm thấy ánh mắt của Trương Hân rất kỳ quái, không phải lúc trước cô ta đã cho mỗi hộ chúng ta một ít bánh ngọt mà cô ta làm sao, tôi cảm thấy ánh mắt của cô ta như mọc ở trên đầu ấy, nhưng lúc nhìn mọi người lại cười rất vui vẻ, tôi còn tưởng là mình đã suy nghĩ nhiều."
"Chị Chu, chị không cô đơn đâu, tôi cũng thấy giống chị. Tôi luôn cảm thấy cô ta âm hiểm khó dò, sau đó tôi không dám nhận những chiếc bánh mà cô ta cho tôi nữa..."
"Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật nói đại đội trưởng Triệu lợi dụng quyền lực, liệu có phải là vì Trương Hân không, tôi cảm thấy đại đội trưởng Triệu nghe lời Trương Hân răm rắp lắm. Mà mọi người không cảm thấy tính cách của đại đội trưởng Triệu khác với lúc chưa kết hôn sao? Anh nhà tôi nói đại đội trưởng Triệu hay ghen tị lắm, anh ấy còn nói trước đây bọn họ là anh em tốt, từ lúc anh nhà tôi thăng chức lên làm trung đoàn trưởng thì đại đội trưởng Triệu ngó lơ anh nhà tôi luôn. Chẳng lẽ đây là không cùng loại người, không vào cùng một nhà sao?"
"Chẳng thế à, mấy trung đoàn trưởng thân với đại đội trưởng Triệu đều vì tham ô mà ngã ngựa hết rồi. Mọi người nghĩ kỹ lại xem."