Sau sự việc lớn như vậy, bầu không khí trong quân đội rất nghiêm ngặt, lãnh đạo cấp trên đã triệu tập nhiều cuộc họp khẩn cấp, kiên quyết và kỷ luật triệt để, quân đội rất bận rộn. Hứa Yến đi sớm về muộn, mỗi tối anh về đến nhà là Giang Noãn đã ngủ, lúc Giang Noãn dậy thì anh đã đi rồi.
Cuối cùng Hứa Yến đã hết bận khi Giang Noãn bắt đầu đi học, ngày khai giảng của anh giống với Giang Noãn. Anh định lái xe jeep chở Giang Noãn đến trường, sau đó làm phiền nhân viên cảnh vệ của anh đến phía Đông thành phố lái xe về.
Trong thời gian Hứa Yến bận rộn, Giang Noãn đã thu dọn hành lý của hai người từ sớm.
Trường học của Giang Noãn và Hứa Yến đều ở thành phố đại học, cô chọn căn nhà gần trường học của hai người nhất để sống ở đó, trong nhà đã được trang trí và bày biện đầy đủ, quần áo của hai người cũng được để ở đó rồi.
Mặc dù có chỗ ở ở gần trường, nhưng trường của Hứa Yến quản lý rất nghiêm ngặt, chỉ có thể sống trong trường, thứ sáu tan học mới có thể xin ra khỏi trường và phải quay lại trường trước tối chủ nhật.
Giang Noãn cũng biết trường của cô không cho phép sinh viên năm nhất ở ngoại trú, sinh viên từ năm hai trở đi mới có thể xin, nhưng cô có thể ra khỏi trường, có điều gác cổng nghiêm ngặt nên phải trở về ký túc xá. Trường của cô giống với trường Hứa Yến, tối thứ sáu đến trước khi gác cổng kiểm soát nghiêm ngặt vào chủ nhật có thể không cần ở trường, giống như các trường trung học phổ thông ở đời sau.
Nên cô đã đóng gói rất nhiều hành lý, như đồ dùng hàng ngày, chăn ga gối đệm, quần áo và giày dép,... đặc biệt là Giang Noãn đã mang theo hai thùng quần áo lớn. Thật ra không chỉ có như vậy, cô còn để một phần lớn vào trong không gian của mình.
Nghĩ đến sau này phải đợi năm ngày một tuần mới có thể gặp nhau, cả hai đều không vui nữa.
Hứa Yến dọn đồ vào trong xe, Giang Noãn ngồi vào ghế lái phụ, Hứa Yến giúp cô thắt dây an toàn, dịu dàng xoa đầu và hôn lên môi cô rồi lên đường.
...
Hai người đến thành phố đại học, chưa đến mười giờ mà thành phố đại học đã vô cùng sôi động, rất nhiều người kéo đầy đồ đi bộ đến trường đại học của mình.
Trước cửa trường, có một đống giáo viên cầm bảng hiệu chuyên ngành của khoa đứng trước cửa, yêu cầu sinh viên báo cáo với khoa của chuyên ngành mình học.
Hứa Yến đỗ xe xong rồi cùng Giang Noãn xuống xe, Giang Noãn ăn mặc theo phong cách nước ngoài. Bây giờ trời lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tía dài đến đầu gối, đi một đôi giày đi tuyết cùng màu, trên cổ quàng khăn có chữ “X Y”, trên đầu đội mũ ngư dân, mái tóc dài xoăn bồng bềnh, trông rất dễ thương và ngọt ngào.
Hứa Yến cũng mặc rất đẹp, anh mặc quần ống rộng, áo khoác đen, chân mang giày thể thao màu đen và quàng khăn có chữ “J N”, rất ngầu và đẹp trai.
Trai xinh gái đẹp đi cùng nhau đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nam nữ sinh, có điều ai nấy đều rất có mắt nhìn, nhìn thoáng qua đã thấy khăn quàng cổ đôi của cặp đôi này. Nam sinh thở dài, nữ sinh cũng thở dài, trai xinh gái đẹp có giá trị nhan sắc cao như vậy đã định sẵn là không có duyên với họ.
Sau khi báo cáo, Giang Noãn nhận lấy số ký túc xá của mình, không được lái xe vào khuôn viên trường nên cô và Hứa Yến cùng nhau cầm hành lý vào ký túc.
Giang Noãn chỉ cầm một cái xô và một cái chậu, trong xô chứa đầy đồ vệ sinh cá nhân, cùng với một cái túi, rất nhẹ nhàng.
Tay trái Hứa Yến xách một chiếc túi dệt lớn và một chiếc vali nhỏ, còn tay phải là một chiếc vali lớn, anh nhấc tất cả chúng lên một cách dễ dàng. Bạn trai mạnh mẽ đến mức xách một đống đồ nặng như vậy mà không hề lộ ra vẻ nhếch nhác, hoàn toàn trái ngược với những bạn nam mặt nhăn mày nhó đang cầm hành lý xung quanh.
Hứa Yến còn muốn cầm lấy tất cả những thứ Giang Noãn đang cầm, sợ cô cầm đau tay và mỏi nhừ.
Trong lòng Giang Noãn cảm thấy ngọt ngào, nhưng cô thương anh nên cô lắc đầu: "Anh à, em tự mình cầm chút đồ này là được, em không mệt chút nào đâu. Anh cầm nhiều như vậy, chắc chắn là rất nặng, để em xách vali nhỏ này cho."
Hứa Yến cong cánh tay nâng những thứ trên tay lên, tỏ ý rằng anh rất khỏe.
Giang Noãn bật cười: Được được được, chồng thân thân yêu của mình giỏi nhất. Dù sao anh ấy chính là một người đàn ông thực thụ, ôm cô mây mưa mấy tiếng liền cũng không hề run tay!