Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 242




Sau khi ở nhà điên cuồng với Hứa Yến hai ngày, cô lưu luyến trở lại trường học, sáng hôm sau, cô đang ăn cơm với Lý Giai và Đường Tuyết trong căng tin, đột nhiên bị một bạn học nữ với giọng điệu quái gở chế nhạo: "Ăn đủ ngon thật đấy, cũng không thèm nhìn cha mẹ em gái em trai của mình thế nào, đúng là đồ vô ơn."

Cha mẹ, em gái và em trai? Nghe thấy những lời vô nghĩa này Giang Noãn ngẩn người, xung quanh có không ít người nhìn cô với ánh mắt khinh thường không dễ nhận ra.

Nghe những lời nhảm nhí của họ, có người ngay thẳng nhắc nhở bảo cô ra cổng trường xem, có người chỉ trích cô rằng "Làm cha mẹ của cô bất hạnh làm sao, sao lại có đứa con gái xấu xa như vậy", "Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, đúng là lòng dạ rắn rết", còn nói nhà trường nên đuổi học cô các kiểu.

Theo những lời này, cô hiểu ra hoá ra là “người nhà” của cô đến trường, chắc đang khóc lóc la lối om sòm ở ngoài cổng trường mắng cô là đồ vô ơn, con gái bất hiếu,... đây là muốn hủy hoại danh tiếng của cô? Nghĩ hay thật!

Cô chẳng sợ gì cả, ngược lại cô lại muốn xem dáng vẻ bây giờ của họ, đến thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ Giang Tinh, người cha cặn bã, người mẹ kế độc ác và đứa em trai xã hội đen của cô vẫn chưa xuất hiện.

Lý Giai cùng Giang Noãn ra cổng trường, Đường Tuyết vội vàng đi gọi người.

Vừa bước đến cổng trường đã nghe thấy tiếng chửi bới này đến tiếng chửi bới khác, nguồn âm thanh đó từ những sinh viên vây quanh, trường nào cũng có.

Giang Noãn có ngoại hình nổi bật nên rất nổi tiếng trong trường, những sinh viên trong trường thấy Giang Noãn thì lập tức nhường chỗ.

Lần này, cả gia đình xấu xa hiện rõ trong mắt Giang Noãn, cô bật cười.

Những sinh viên vây quanh sững sờ, sao cô ấy có thể cười như thế, đã thế còn cười rất rạng rỡ, đẹp đến vậy.

Giang Noãn nhìn mấy người đứng trước mặt, nụ cười càng ngày càng rạng rỡ, người cha cặn bã và bà mẹ kế ti tiện trong trí nhớ càng ngày càng khốn khó chán nản, ăn mặc bộ quần áo rách nát, hai má hóp lại, mặt mày vàng vọt, chẳng khác những người tị nạn chạy thoát khỏi xóm nghèo, trông già hơn hai mươi tuổi, cô vui vẻ không thôi, thấy họ có cuộc sống cơ cực như vậy, cô đã yên tâm.

Nhìn gương mặt tươi cười không coi ai ra gì của Giang Noãn, ánh mắt của cả nhà đột nhiên tràn ngập thâm độc, chính vì cô mà họ mới sống khổ sở như vậy, hôm nay họ trở thành lũ chuột đường phố bị mọi người đánh mắng, chỉ có thể tham sống sợ chết.

Không phải Giang Noãn học đại học sao? Họ cũng muốn cho cô nếm trải cảm giác đau đớn khi bị đ.â.m vào xương sống và bị hành hạ.

Bà mẹ kế Tô Lan Quyên hung ác nhìn những người xung quanh, nhéo mạnh cánh tay mình, nặn ra hai hàng nước mắt, nghẹn ngào nói: "Noãn Noãn à, dù sao chúng tôi cũng là người nhà của cô, sao cô lại nhẫn tâm bỏ rơi không quan tâm chúng tôi. Tôi và cha cô có lỗi với cô ở đâu, nuôi nấng cô trưởng thành, tuy tôi không phải mẹ ruột của cô, nhưng tôi không tốt với cô chỗ nào, cho cô ăn cho cô mặc, cho cô học hành, nhưng cô lại vì đại nghĩa diệt thân, khiến chúng tôi sống khó khăn như này, sao cô... sao cô lại độc ác đến thế..."

Nói xong thân thể lung lay sắp đổ, thực sự khiến người khác thương hại.

Người xem vây xem xôn xao không dứt, lập tức bàn tán sôi nổi, không ít người ngứa mắt Giang Noãn chỉ vào cô mắng mỏ.

Tuy nhiên, đa số vẫn im lặng, nhiều người vừa đứng nhìn vừa hóng hớt, giữ thái độ nghi ngờ cả nhà trông tội nghiệp, quần áo rách rưới. Đám đông vây xem đều là những người đã trúng tuyển vào các trường đại học, những phần tử trí thức, đều biết xã hội này không phải bạn nhu nhược, bạn đáng thương thì họ sẽ đồng cảm với bạn, cũng sẽ không đứng về phía bạn một cách vô điều kiện, mất lý trí. Không hiểu lý lẽ này thì còn đi học làm gì!

Người cha cặn bã Giang Hướng Minh thấy có người tiếp tay mắng đứa con gái bất hiếu, ông ta lập tức đe dọa: "Tôi là cha cô, cô phải nuôi tôi, đưa tiền trợ cấp cho tôi, nếu không ngày nào tôi cũng đến trường của cô làm phiền, tôi sẽ đi tố cáo cô!"

Giang Tinh và Giang Diệu cũng chửi mắng chỉ trích cô.

Giang Noãn bình tĩnh xem màn biểu diễn của bọn họ, cho đến khi miệng lưỡi của bọn khô khốc, Giang Noãn vẫn cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, cô vỗ tay, giọng điệu quái gở: "Ôi, nói những lời này đường hoàng quá nhỉ, ai không biết còn tưởng tôi là phạm nhân tội ác tày trời ý. Giang Hướng Minh, Tô Lan Quyên các người coi tôi là con gái, con riêng bao giờ chưa? Từ nhỏ đến lớn ngược đãi mắng chửi tôi, muốn gả tôi cho kẻ ngu kiếm lợi cho mấy người, những chuyện này không phải các người làm à? Ôi, quên hết rồi à? Còn Giang Tinh, Giang Diệu nữa, coi tôi là chị chưa? Từ nhỏ đến lớn chỉ biết bắt nạt tôi, ở trường học cầm đầu bắt nạt tôi, trời ạ, các người đúng là em gái em trai tốt của tôi đó, tôi may mắn có người thân như các người ghê, may mà các người xuất hiện tôi mới có thể khen các người, bây giờ các người lại nói độc ác, ha ha ha..."