Giang Noãn vòng chân qua eo anh, ôm lấy cổ anh, vùi khuôn mặt nhỏ đầm đìa nước mắt vào bờ vai rộng và cổ của anh.
Nước trong bồn tắm rất ấm, Hứa Yến phục vụ cô rất thoải mái, cuối cùng cô không khống chế được kể chuyện xảy ra hôm nay và nỗi sợ hãi trong lòng: "Anh, em sợ, sáng nay em đang đi dạo thì nghe thấy bác gái đang tập thể dục nói về chuyện mang thai, em nhận ra tháng trước mình không có kinh nguyệt, nên đi kiểm tra, bác sĩ nói trong bụng em có hai bé con, rõ ràng lần nào cũng mang bao, tại sao vẫn mang thai. Em rất sợ, em sợ sinh con, sinh con rất đau, anh, em thực sự rất sợ, em sợ đau nhất, em không muốn sinh, nhưng em thích trẻ con, hu hu hu..."
Hứa Yến cũng rất đau lòng, vừa nãy nhìn thấy giấy khám thai anh vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc, người phụ nữ anh yêu sinh con cho anh, sinh ra kết tinh tình yêu của họ, điều này thật sự đáng mừng, nhưng so với những chuyện đó, anh càng không nỡ nhìn dáng vẻ sợ hãi của bé con.
Anh cũng biết sinh con rất đau, bé con không chịu được đau, khi biết mình có thai, cô đã bất lực và sợ hãi, nhất thời anh cũng bức xúc về hiệu quả tránh thai của bao cao su không đạt một trăm phần trăm.
"Bé con, xin lỗi, khiến em tủi thân rồi..." Hứa Yến không ngừng an ủi cô.
Tâm trạng Giang Noãn dần dịu lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, nức nở không ngừng: "Anh, anh không được hung dữ với em như hôm nay, em không cố ý, em cũng bối rối..."
"Ừ, xin lỗi bé con, anh quá lo lắng, anh sợ em thật sự biến mất không thấy đâu nữa..."
Giang Noãn dịu dàng hôn lên môi anh: "Xin lỗi, sao em có thể biến mất được, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, em muốn ở bên ông xã thật lâu, đến lúc già bạc đầu..."
Hứa Yến bật cười, trái tim đau nhức suốt một ngày lập tức được chữa lành, anh hôn lên đôi mắt đỏ hoe đang khóc của bé con, sau đó bảo cô hơi ngẩng đầu lên gội đầu giúp cô.
Giang Noãn ôm anh, nghĩ mang thai sẽ béo lên rất nhiều, tâm trạng lại không tốt, cô trề môi.
Hứa Yến hôn một cái thật vang, thấp giọng hỏi: "Bé con sao thế?"
Giang Noãn khịt mũi, thấp giọng nói: "Anh, mang thai sẽ trở nên xấu xí béo lên, em không xinh đẹp thì phải làm sao?"
Hứa Yến nói nhỏ dỗ dành: "Không đâu, em đẹp tự nhiên, sao có thể xấu được?"
"Anh, em đói, em đói rồi."
"Muốn ăn gì, lát nữa anh sẽ nấu cho em."
Giang Noãn suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ thèm thuồng: "Em muốn ăn mì chua cay, chua chua cay cay, em cũng muốn ăn cá chua cay, em cũng muốn ăn chân gà sả tắc rút xương, anh, có nhiều quá không..."
"Không, em muốn ăn anh sẽ nấu hết cho em."
...
Sau khi hai người tắm xong, Hứa Yến mặc quần áo cho cô rồi bế cô ra ghế sô pha trong phòng khách, anh đi vào rửa một đĩa hoa quả cho cô ăn.
Sau đó anh vội vã vào bếp nấu ăn, không thể để bé con đói quá lâu.
Hứa Yến làm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong món mà Giang Noãn muốn ăn, Giang Noãn đã ngồi đợi ở bàn ăn, đồ ăn quá thơm, cô rất đói.
Bụng Giang Noãn như hố không đáy, cô ăn rất nhiều đến nỗi không ăn nổi nữa, sờ cái bụng hơi phồng lên, cô lại khóc.
Bây giờ cô đã có bụng nhỏ.
Hứa Yến đặt đũa xuống, vội vàng ôm cô an ủi: "Bé con không béo, bé con đẹp nhất. Từ mai trở đi, anh sẽ cùng tập thể dục với em, đừng khóc, lát nữa chúng ta đến công viên đi dạo tiêu hoá thức ăn."
Cảm xúc của Giang Noãn đến nhanh đi cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bị Hứa Yến dỗ dành.
...
Buổi tối tắm rửa xong, Hứa Yến nằm trên giường ôm bé con mềm mại ngọt ngào, một lúc sau bé con đã ngủ thiếp đi, ánh đèn ấm áp trên đầu giường chiếu vào khuôn mặt ngủ say đáng yêu của cô, vô cùng ấm áp, anh nhìn chằm chằm hồi lâu ánh mắt tập trung, nóng rực, anh không nỡ chớp mắt, như vừa chớp mắt cô sẽ biến thành con bướm bay đi.
Từ đêm qua đến sáng nay, anh đã có một giấc mơ dài rất dài, trong mơ, anh nhìn cuộc đời của “Hứa Yến” dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc.
“Hứa Yến” trong giấc mơ không trở lại bộ đội Bắc Kinh sớm như anh, “Hứa Yến” ở trong quân đội trên núi cho đến năm hai mươi lăm tuổi mới trở về Bắc Kinh. Trong mơ cũng có một cô gái tên “Giang Noãn”, anh vừa nhìn “Giang Noãn” trong mộng đã biết đây không phải là bé con của anh, tuy có ngoại hình giống nhau, nhưng tính cách và nụ cười đều khác với bé con của anh.