Thấy hai người bọn họ ngẩn người, Giang Noãn bật cười: "Được rồi, miệng của hai người đã chạm vào quả táo, em không ăn nước miếng của hai người đâu."
Lý Hồng Anh và Tô Hiểu Nguyệt nhìn nhau cũng bật cười, cả hai đều cắn một miếng táo lớn.
"Trời ạ! Ngon thật đấy!" Tô Hiểu Nguyệt vừa nhai táo vừa cảm thán, vị ngọt ngào sảng khoái trào ra trong miệng, ngon ngọt, cô ấy chưa bao giờ được ăn hoa quả ngon như vậy!
Lý Hồng Anh cũng vậy, cắn miếng đầu tiên đã không thể dừng lại, rất lâu rồi cô ấy chưa ăn quả nào ngon như vậy. Đây là lần đâu tiên cô ấy ăn quả ngon như này, thật sự rất vui vẻ, mắt cô bỗng chốc đỏ hoe nghĩ: Cuộc sống sau này có thể ngọt ngào như vậy không?
Ăn uống xong, Giang Noãn đến bưu điện xem có thư của mình không, không ngờ lại có thật, sáng nay mới đến, còn nóng hầm hập!
Ngoài một bức thư ra còn có một túi lớn do bên ông ngoại gửi đến, Giang Noãn có thể cảm nhận được sự ân cần của nhà ông ngoại dành cho cô.
May mà có Lý Hồng Anh và Tô Hiểu Nguyệt cầm giúp, hôm nay mua quá nhiều đồ đến nỗi tay bị siết đau!
Trên xe lừa trở về thôn, những người trong xe lừa đều nhìn gói lớn cùng giỏ và cái túi vải của Giang Noãn với ánh mắt ghen tị, đặc biệt là ánh mắt của mấy bà cô cứ nhìn thẳng nói chua ngoa suốt đường đi.
[Giang Noãn cười giả tạo. Jpg.]
Trên xe lừa, Giang Noãn mở thư ra đọc, trong đó viết những điều ông bà ngoại, cậu mợ và anh họ nói với cô, năm lần bảy lượt dặn dò cô phải ăn uống đầy đủ, sống tốt, bọn họ sẽ nghĩ cách đưa cô về thành phố, những lời quan tâm cô dài cả một trang giấy. Trang sau còn viết ngắn gọn nói người cha ghê tởm của cô đã bị sa thải, hiện tại gia đình ngồi xổm trong nhà cãi vã suốt ngày, bà mẹ kế của cô sắp xếp tìm con rể giàu có suốt ngày muốn Giang Tinh đi lấy chồng, Giang Diệu còn nhỏ đã đi theo bọn xã hội đen trộm này trộm nọ, cả nhà gà bay chó sủa chướng khí mù mịt.
Giang Noãn đọc đến đây thì bật cười, không ngờ bên ông ngoại làm việc lại hiệu quả đến vậy!
Cái nhà người cha cặn bã kia đừng nên nhảy nhót trước mặt cô, nếu không cô sẽ khiến họ sống càng tệ hơn!