Giang Noãn cũng chẳng mong Dương Ái Liên sẽ nói chuyện, cô để lọ xuống chuẩn bị rời đi, giờ cũng không còn sớm nữa, cô phải đưa phần tương ớt còn lại cho trưởng thôn và những người khác.
Giang Noãn vừa nhấc chân đang định đi ra ngoài, chợt nghe thấy giọng nói ù ù của Dương Ái Liên ở dưới chăn: "Cảm ơn."
"Không cần." Giang Noãn cũng nghĩ đến Dương Ái Liên sẽ nói lời cảm ơn với cô, thay đổi rồi? Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này cô ta có vẻ khá im lặng, tính cách khác một trời một vực với lúc đầu, như đã hoà nhập.
Giang Noãn quay lại phòng bếp lấy những cái lọ chưa bóc mà cô đã mua, cô còn lấy lọ trong không gian ra đựng, đầy mười lọ lớn, cô còn chờ lần sau ra thị trấn sẽ mua thêm nhiều lọ nữa, sau đó cô đóng gói một lọ tương ớt to đã lên men.
Cô để lại sáu bình nước tương với các hương vị khác nhau, chờ khi nào mua lọ cô sẽ gửi cho ông ngoại, và ông nội của Hứa Yến nữa. Mặc dù rất giận Hứa Yến, nhưng cô là người rất có nguyên tắc, không liên quan đến người nhà, cô rất biết ơn tấm lòng quan tâm của ông nội Hứa dành cho cô, đến lúc đó cô sẽ gửi hai phần về, một phần có bốn lọ, cô sẽ viết thư bảo ông ngoại đưa cho ông Hứa một phần.
Còn lại bốn lọ và một lọ tương ớt lớn chưa lên men, cô định đợi tương ớt lên men rồi mới đưa cho các anh đồng chí quân nhân.
Cô giữ một phần cho riêng mình, để vào hộp đựng hoa quả đã ăn hết mà người cha cặn bã gửi cho cô.
Còn dư lại rất nhiều, cô định chia cho nhóm trưởng thôn. Lý Hồng Anh và Tô Hiểu Nguyệt giúp cô rửa sạch chậu, lấy những chậu khác trên bàn ra, ba người vội vàng lên đường.
May mắn hiện tại mặt trời đã lặn, mọi người đang ở nhà nấu cơm ăn cơm, không ai ở bên ngoài, hơn nữa nhà của trưởng thôn cách ký túc xá thanh niên trí thức không xa, nên đi bộ một lúc thì đến.
Thím Lưu vợ của trưởng thôn đang hái rau ngoài sân, nghe thấy tiếng bước chân, bà quay đầu nhìn thì thấy bọn Giang Noãn bưng chậu lớn đang đi vào sân.
"Thanh niên trí thức Giang, thanh niên trí thức Tô, thanh niên trí thức Lý, có chuyện gì thế? Sao lại bê chậu lớn vậy?" Thím Lưu tò mò hỏi.