Giang Noãn nhìn đến si mê, cô không biết Hứa Yến đang đứng sau lưng mình, anh nhìn cô rất lâu, cho đến khi Giang Noãn cầm tấm ảnh rồi bật cười, anh bất lực nhìn cô, sau đó ho khan.
Giang Noãn bị tiếng ho khan dọa sợ, hai chân còn vướng vào nhau, suýt té ngã.
Hứa Yến nhanh chóng vòng tay qua eo Giang Noãn, anh không ngờ cô lại phản ứng dữ dội đến thế, thậm chí còn đập vào anh. Khiến Hứa Yến ngã ngửa ra sau, Giang Noãn nằm đè lên người anh, môi vô tình chạm vào khóe miệng Hứa Yến rồi đến cả mặt! Cả hai người đều cứng đờ!
Tay Hứa Yến vẫn đang vững vàng đỡ lấy eo Giang Noãn, xúc cảm trên khóe miệng mềm mại tinh tế, tay không tự chủ siết chặt, thân thể và thần kinh căng thẳng, đầu óc trống rỗng. Anh chỉ cảm thấy khóe miệng và gò má trở nên vô cùng nhạy cảm và nóng rực, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề hơn.
Mặt Giang Noãn lập tức đỏ lên, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ và không còn mặt mũi nào, hận không thể tìm một cái hố chui xuống!
Sao cô lại đánh mất nụ hôn đầu như thế này hả giời?!
Cô cúi đầu nhìn người mà mình coi là đệm thịt, giả vờ bình tĩnh rồi cứng ngắc đứng lên, cắn chặt môi tức giận buộc tội người đàn ông vẫn đang nằm dưới đất kia: "Sao anh vào mà không lên tiếng thế hả? Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, tại anh hết đấy!" Nói xong còn khịt mũi quay mặt đi.
Hứa Yến chậm rãi đứng dậy, nhưng tim vẫn đập loạn xạ, không biết vừa rồi cô có nghe thấy không...
Hứa Yến không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì, không nhịn được mà nghĩ đến nụ hôn vô tình vừa rồi. Nhìn thấy Giang Noãn đang tức giận khoanh tay quay lưng về phía mình, trong lòng anh lập tức cảm thấy có chút chua xót. Đây là cô ấy không thích mình sao?
Sau đó anh nhớ lại những lời Giang Noãn đã buộc tội mình, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừ, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, Giang Noãn nghe xong liền ngứa lỗ tai.
Giang Noãn không biết phải đối mặt với anh như thế nào, lại cảm thấy xấu hổ đến nghẹt thở, nên cô nhanh chóng ném lại mấy câu: "Gói hàng trên bàn là ông Hứa đưa cho anh, còn thư và những thứ khác là tôi tặng cho anh, cảm ơn lần trước anh đã giúp đỡ tôi. Không có việc gì thì tôi đi trước đây!"
Không đợi người đàn ông trả lời, cô đã nhanh chóng mở cửa lao ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của cô gái vội vàng rời đi, Hứa Yến muốn nói câu “tôi tiễn cô” đành phải nuốt vào bụng.
Anh nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, rũ mắt xuống sờ tim của mình, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hụt hẫng.
Nghe thấy tiếng vặn cửa, anh bỏ tay xuống, nhanh chóng nâng mắt nhìn về phía cửa, trong mắt lóe lên vẻ chờ mong.
Nhìn thấy người tới là Lý Hạ, anh che lấp mất mát trong mắt, xoay người trở lại ghế trước bàn làm việc ngồi xuống.
Lý Hạ thấy tâm trạng của tiểu đoàn trưởng có vẻ không ổn, cậu ấy đè nén biểu cảm hưng phấn của mình.
Trong cuộc họp vừa rồi, bọn họ đều nghe thấy, có một cô gái đang tìm tiểu đoàn trưởng, Lý Hạ lập tức nghĩ đến Giang Noãn! Trong cuộc họp, cậu ấy quan sát kỹ biểu hiện của tiểu đoàn trưởng, có vẻ như hờ hững bình tĩnh, nhưng lại kết thúc cuộc họp trong vòng ba năm phút, thường thì cuộc họp phải hơn nửa tiếng cơ. Lý Hạ nhìn tiểu đoàn trưởng nhanh như chớp, sau đó cậu ấy lại nhìn đồng bọn có mặt trong cuộc họp có vẻ mặt mù tịt, rồi âm thầm cười một lúc lâu.
Trông dáng vẻ của tiểu đoàn trưởng như đang mất hứng ý nhỉ, lẽ nào là bị cô gái nhà người từ chối sao? Lý Hạ lập tức thu lại lòng hóng hớt của mình, tìm một cái cớ giải thích vì sao mình đến phòng làm việc, thấy tiểu đoàn trưởng ngồi trên ghế nhìn chằm chằm đống đồ trên bàn, cậu ấy lặng lẽ lui ra ngoài.
Không ngờ cậu ấy đang mở cửa thì Hứa Yến lên tiếng: "Cậu mau đi đưa Giang Noãn về đi, đừng để bị cô ấy phát hiện, báo cho tôi khi cô ấy trở về an toàn."
"Úi, được ạ! Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Lý Hạ lớn tiếng đáp.
Sau khi đi ra ngoài, Lý Hạ không khỏi thở dài, ôi chao! Tiểu đoàn trưởng như thế này được coi là khổ vì tình! Đúng là một niềm vui!