Ngày hôm sau không cần đi làm, Giang Noãn đang ở ký túc xá làm quần áo, lúc trước bên ông ngoại gửi cho cô một mảnh vải màu xanh lam nhạt có hoa văn. Cô tranh thủ thời gian rảnh rỗi để may cho mình một bộ váy đẹp.
Haiz! Bây giờ trong vali của cô chẳng có mấy bộ quần áo đẹp, mấy cái trong không gian lỗi mốt với thời này quá nên ở trong thôn cô không dám lấy ra mặc, cô rất yêu cái đẹp. Chờ đến khi được trở về thành phố cô sẽ trang điểm ăn mặc đàng hoàng, làm một cô tiên nữ xinh đẹp.
Đối với chiếc váy hoa này, cô dự định biến cổ áo thành cổ búp bê và tay áo thành tay áo phồng phổ biến ở đời.
Giang Noãn đang say mê làm, lúc này Tô Hiểu Nguyệt thở hổn hển chạy vào, trên mặt còn đang than khóc, bẹp miệng nói: "Bây giờ nhiều người trong thôn đến nhà bí thư thôn tặng quà lắm, em vừa về đã gặp phải Trương Kế Quân đang muốn đi qua đó. Anh ta nhìn thấy em liền vội vã vay tiền em, em không cho nên anh ta hung dữ trừng mắt nhìn em. Lúc đi ra ngoài còn đụng vào vai em rất mạnh!"
Cô ấy vừa nói vừa xoa xoa bả vai đau nhức của mình.
Lý Hồng Anh hít một hơi, cau mày nói: "Hừ, sao lần này anh ta lại điên cuồng như vậy, lại còn đi vay tiền! Chẳng lẽ hiện tại anh ta đã dùng hết tiền để mua quà rồi sao? Năm nay mới được phát tiền chưa được bao lâu mà, anh ta bị thần kinh rồi! Các em đừng cho vay, phải luôn mang tiền của mình theo bên người, đề phòng lỡ như!"
Mọi người nhìn nhau gật đầu.
"Ơ, anh Trần, anh làm sao vậy?" Tô Hiểu Nguyệt đang đứng ở cửa nhìn thấy Trần Bân cau mày đi tới, giống như có việc gấp nên cô ấy hỏi.
Đám Giang Noãn nghe xong lập tức bỏ thứ đang cầm xuống, nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa.
"Là chuyện giới thiệu đi học đại học chứ còn gì nữa. Gần đây, ngoại trừ anh ra thì ba người còn lại trong phòng ký túc xá của bọn anh đều cố gắng đi mua đồ, như ong vỡ tổ chạy đi tặng quà." Trần Bân hạ giọng nói tiếp.
"Anh nghe nói lần này bọn họ sẽ dành một chỉ tiêu cho thanh niên trí thức, cả ba người đó như có thêm năng lượng, vét sạch của cải đi mua quà, còn mua rất nhiều là đằng khác."
"Trương Kế Quân ấy, Hồng Anh cũng biết rồi đó, gia đình anh ta rất khó khăn, còn phải nhờ vào tiền trợ cấp của anh ta. Haiz, mấy ngày nay anh ta cứ đòi vay tiền anh mãi, anh bị quấy rầy quá nên hết cách đành cho anh ta mượn một chút."
Nghe xong Giang Noãn nói: "Anh Trần, anh có khuyên anh ấy không, anh ấy mà cứ làm như vậy sẽ không được, không có ai nói chắc chắn sẽ có chỉ tiêu dành cho thanh niên trí thức. Nếu không có thì chẳng phải mọi thứ sẽ trở nên vô ích sao? Hơn nữa, chuyện này không phải do một mình bí thư thôn quyết định!"
Trần Bân thở dài: "Anh khuyên chứ, nhưng vô ích. Anh nói hết nước hết cái rồi, dạo này Kế Quân có vẻ rất kích động, cảm giác như thay đổi thành một người khác ý. Cũng không biết tại sao gần đây anh ta lại trở nên điên rồ như vậy..."
"Này, các em phải cẩn thận đấy, đừng có cho mượn, nếu bị quấy rầy quá thì cho mượn một chút thôi. Anh thấy lần này là 90% tiền của anh ta sẽ không cánh mà bay." Nói xong anh ấy bất lực lắc đầu.
...
Buổi tối, một nhóm người đang ngồi ở bàn ăn cơm, Giang Noãn thấy Trương Kế Quân hình như cứ nhìn chằm chằm Triệu Hướng Tiền và Vương Bình. Đám Triệu Hướng Tiền giống như không cảm nhận được mà vẫn ăn cơm bình thường, những người khác cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, đều im lặng ăn cơm, bữa ăn thực sự nhàm chán.
Khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, khu ký túc xá nữ nghe thấy có tiếng ghế đẩu rơi xuống sàn và tiếng cãi vã ở bên ngoài. Mọi người trong ký túc xá nữ nhanh chóng đứng dậy, xỏ giày vào đi ra ngoài xem.
"Mỗi người chúng ta dựa vào khả năng của mình, ai có thể lấy được thì là của người đấy. Tôi nhổ vào! Còn muốn tôi nhường anh? Dựa vào cái gì chứ, bởi vì anh nghèo à? Hay là bởi vì anh đã lớn tuổi? Đừng tưởng anh già là bọn tôi phải có nghĩa vụ nhường anh! Nằm mơ đi! Vô liêm sỉ!" Triệu Hướng Tiền được Trần Bân kéo lại, anh ấy tức giận vồ tới chỗ Trương Kế Quân.