Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 7




Tô Hiểu Nguyệt trông giống như cô bé nhà hàng xóm nhỏ nhắn và dễ thương, Cố Tương giống như một cô tiểu thư khuê các với tính cách lạnh lùng, Lý Hồng Anh trông rất khí khái hào hùng và tính cách rất thẳng thắn. Tưởng Tú Hà mang đến cho người ta cảm giác rất nghiêm khắc, Dương Ái Liên thì khiến người ta cảm thấy mình hơi kiêu ngạo. Hai nam thanh niên trí thức mới tới này còn trẻ nhưng khá hoạt bát và vui vẻ, ngoài ra còn có hai nam thanh niên trí thức khác có dáng vẻ cao ráo và đáng tin cậy. Đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Noãn về những thanh niên trí thức ở đây.

Có thể là mới tới nên mọi người còn chưa quen, mọi người trên bàn cơm đều tự mình ăn phần của mình, Giang Noãn cũng không cảm thấy khó chịu.

Chỉ là có một ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào cô một cách mãnh liệt, thật khó để không khiến người ta cảm nhận được, Giang Noãn ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của ánh mắt đó.

"Yo, Giang Noãn à, có cái ăn là cam lòng dậy ngay, không phải là lát nữa sẽ không đi làm đấy chứ?" Người phụ nữ có cái đầu nấm, giọng nói chói tai nhìn cô một cách hung dữ và nói.

Ồ, nghe thấy rồi, là người phụ nữ Dương Ái Liên mà ngày hôm qua mình đầu óc choáng váng, đột nhiên bị giọng nói chói tai đó đâm vào còn choáng váng hơn nữa.

Đúng là khó hiểu, chuyện này liên quan quái gì đến cô ta chứ, nói chuyện thì nói chứ đừng có chua ngoa thế được không?

Giang Noãn chậm rãi ăn một ngụm cháo, bình tĩnh nhìn cô ta: "Đây không phải việc của cô đúng không?"

Giọng điệu bình tĩnh này lập tức kích nổ Dương Ái Liên, cô ta nhướng hai hàng lông mày mảnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ, điều này khiến Giang Noãn nghĩ ngay đến Angry Birds.

Angry Birds hung hăng nói với Giang Noãn: "Cô, sao không phải chuyện của tôi chứ, chúng ta đều là thanh niên trí thức, dựa vào cái gì cô được đối xử đặc biệt!"

Lửa giận của Giang Noãn cũng đã nổi lên, đối xử đặc biệt? Cô không thể nhận nổi tội ác này: "Cây ngay không sợ chết đứng, người ta nói rằng người không đụng đến ta, thì ta không đụng đến người, người đụng đến ta thì ta sẽ đụng đến người đó. Tôi nói cho cô biết, đừng có mà dựa vào cái miệng này mà chửi bới miệt thị người khác, đây là phạm pháp!"

Dương Ái Liên bị Lý Hồng Anh và đám Tưởng Tú Hà ngăn lại, nam thanh niên trí thức cũng ở bên cạnh cố gắng khuyên nhủ.

Giang Noãn bị tiếng động loạn cào cào này đâm vào thái dương, được Tô Hiểu Nguyệt nhỏ nhắn dìu về phòng ký túc xá.

"Cảm ơn." Giang Noãn nhẹ nhàng nói với Tô Hiểu Nguyệt.



Tô Hiểu Nguyệt đỏ mặt, có vẻ có chút ngại ngùng, nhưng hai mắt lại sáng ngời nhìn Giang Noãn: "Không có gì, vừa rồi cậu quá lợi hại, nhà Dương Ái Liên đó có chút lai lịch, bác cả cô ta làm quan, nhà cô ta ở gần nhà tớ. Từ nhỏ đã rất ngang bướng, những người ở gần đó không dám chọc vào cô ta, cô ta coi thường bất cứ ai, sau này cậu phải cẩn thận."

Thế thôi á? Tôi còn tưởng cha cô ta là hoàng đế đấy, mắt mọc ở trên đỉnh đầu luôn rồi.

Giang Noãn lấy ra một hộp bánh quả óc chó ở trong tủ bên cạnh giường, đưa cho Tô Hiểu Nguyệt một cái: "Cảm ơn cậu đã nói với tớ điều này, tớ không sao, chỉ cần cô ta không gây sự với tớ thì tớ không thèm quan tâm đến cô ta. Chọc vào tớ thì tớ cũng không phải là quả hồng mềm mà ai cũng có thể bóp được, cậu yên tâm đi. Cái này cho cậu."

Tô Hiểu Nguyệt trợn to hai mắt, tuy rằng rất muốn ăn nhưng bánh óc chó quá xa xỉ, không được ăn đồ quý của người ta, vì vậy cô ấy đẩy bánh óc chó trả lại Giang Noãn: "Cái này quá quý giá, cậu hãy giữ lại cho bản thân đi."

"Ai ui, tớ vẫn còn mà." Giang Noãn nhét cái bánh quả óc chó vào cái miệng nhỏ nhắn của Tô Hiểu Nguyệt.

Vào miệng tinh tế, vị ngọt xộc lên vị giác, dư vị lại thơm ngào ngạt, Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy đầu lưỡi mình như bị đánh thức, món này quá ngon! Cô ấy nhanh chóng nhét nửa miếng còn lại vào miệng.

Giang Noãn bật cười khi thấy đôi má phồng lên như một chú chuột hamster nhỏ của Tô Hiểu Nguyệt, hay lắm, lại là một cô bé ham ăn.

Tô Hiểu Nguyệt xấu hổ lau vụn bánh ở khóe miệng: "Bánh óc chó này ngon quá, là bánh óc chó ngon nhất mà tớ từng ăn."

Đương nhiên rồi, phải xem nó đến từ ai chứ. Đẳng cấp cao nhất của một người sành ăn đương nhiên là người đó cũng là một đầu bếp lành nghề!

Sở thích của cô là khám phá ẩm thực ở nhiều thành phố khác nhau và nếu có cơ hội tìm hiểu thì cô sẽ đi học nấu, rảnh rỗi là sẽ ở nhà làm đồ ăn. Cô còn là một food blogger có chút tiếng tăm trên một trang web video nhất định đấy.

Bên ngoài ngôi nhà vang lên một tiếng còi.

Giang Noãn và Tô Hiểu Nguyệt cũng nhanh chóng đội mũ rơm đi làm.

Trò hề sáng sớm này cũng bấm nút tạm dừng theo tiếng còi báo đi làm.